Chương 3489: Tân Chưởng Môn (4)
Chương 3489: Tân Chưởng Môn (4)Chương 3489: Tân Chưởng Môn (4)
Tô Ngọc vào phòng khách ngồi xuống, ngắm nhìn bốn phía, nói rằng: "Tô Yên đâu, ngủ rồi?"
"Ngủ rồi." Diệp Tiểu Mộc liếc mắt nhìn về phía phòng ngủ.
"Ngày mai sẽ làm chưởng giáo rồi, cảm giác thế nào?" Tô Ngọc thuận miệng hỏi.
"Vẫn cứ vậy thôi. Tôi không biết nói sao, tôi không muốn làm." Diệp Tiểu Mộc gãi đầu một cái, vẻ mặt hơi xấu hổ. Dù sao nếu như không phải là mình nhảy ra giữa chường, chức chưởng môn này rất có khả năng chính là của hắn.
Diệp Tiểu Mộc tuy rằng thiếu thông minh, nhưng cũng nghĩ đến tầng này, hơn nữa mơ hồ suy đoán, hơn nửa đêm hắn chạy đến đây tìm mình, rất có khả năng chính là vì chuyện này.
"Đừng khiêm tốn." Tô Ngọc duỗi người,"Ở đây có rượu không?"
"Không có."
"Rót cho tôi ly nước."
Diệp Tiểu Mộc ngây ra một lúc, đi vào nhà bếp rót nước cho hắn, trên đường một mực nghĩ rượu và nước có quan hệ gì, vì sao không uống rượu đột nhiên lại muốn uống nước?
Rót nước xong trở lại phòng khách, Tô Ngọc không ở đó. Diệp Tiểu Mộc giật mình, nhìn bốn phía, phát hiện cửa phòng ngủ khép hờ, tim đập mạnh một cái, vội vàng tiến tới.
Đến lúc này hắn vẫn chưa hoài nghỉ Tô Ngọc muốn làm gì, chỉ là sợ hắn phát hiện tình huống của Tô Yên. Kết quả đẩy cửa liền thấy, Tô Ngọc đứng ở trước giường, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Tô Yên nằm ở trên giường, thấy Diệp Thiếu Dương tiến đến, cả kinh nói: "Cô ấy là Tô Yên?"
"Chuyện này... Tôi sẽ giải thích cho anh nghe, anh đi ra trước đi."
Tô Ngọc dường như không nghe thấy lời của hắn, nhìn Tô Yên thì thào nói rằng: "Tôi nghe nói cô ấy bị trọng thương, không nghĩ tới sẽ là như thế này..."
"Anh đi ra trước đã được không?" Diệp Tiểu Mộc có chút không vui, lạnh lùng nói.
Tô Ngọc thật đúng là mơ mơ màng màng đi ra bên ngoài mấy bước, bỗng nhiên nghĩ đến chính sự của mình, lại lùi một bước trở lại bên cạnh Tô Yên, hít sâu một hơi, từ trong túi lấy ra một lá bùa vừa vẽ xong, dán thật Diệp Tiểu Mộc trước đó còn cho rằng Tô Ngọc muốn vẽ bùa chữa thương cho cô hay gì, mãi đến khi nhìn thấy Tô Ngọc xoay đầu lại, Diệp Tiểu Mộc nhìn thấy ánh mắt hắn phức tạp, mơ hồ cảm thấy bất an, không đợi mở miệng hỏi, Tô Ngọc thở dài nói: "Tôi nên nói thế nào cho phải đây."
"Diệp Tiểu Mộc, tôi thực sự không muốn như vậy, thế nhưng hết cách rồi, cậu cản đường của tôi."
"Tô Ngọc, anh!" Diệp Tiểu Mộc nóng lòng đi tới, lập tức bị Tô Ngọc quát lớn dừng lại.
"Cậu còn tiến thêm một bước, tôi khiến cô ấy thần hồn câu diệt!" '
Diệp Tiểu Mộc bỗng dưng cả kinh, sợ đến không dám động đậy.
"Tôi đã dán lên mặt cô ấy Diệt hồn phù, chỉ cần tôi niệm chú, cô ấy lập tức sẽ chết, cho nên, cậu cứ đứng yên bất động sẽ tốt hơn."
Diệp Tiểu Mộc tức giận bốc lên, nói rằng: "Anh định làm gì cô ấy, anh cảm thấy anh có thể chạy thoát sao?"
"Cho nên, tôi nghĩ chúng ta có thể thương lượng, nếu quả thật muốn giết cô ấy, mới vừa nãy lúc tôi đi vào đã có thể động thủ, không cần chờ tới bây giờ."
Nghe hắn nói như vậy, Diệp Tiểu Mộc cũng bình tĩnh hơn chút, lúc này mới nhớ tới bản chất vấn đề, hỏi hắn tại sao muốn làm như vậy.
Lúc đầu trước khi động thủ, Tô Ngọc còn do dự và không đành lòng, nhưng thực sự làm rồi, trong lòng cũng từ từ trầm tĩnh lại, hít sâu một hơi, cười cười với Diệp Tiểu Mộc, nói: "Vì sao, không phải là vì cậu sao. Tôi với Tô Yên không thù không oán, tôi còn rất thích cô ấy, nhìn thấy cô ấy như vậy, tôi thật sự không đành lòng hạ thủ với cô ấy."
"Là bởi vì chuyện chưởng môn?" Diệp Tiểu Mộc cuối cùng cũng đã phản ứng lại kịp.
"Cậu cho là cậu còn có chỗ nào có thể đắc tội với tôi?"
Diệp Tiểu Mộc có chút thương cảm mà nhìn Tô Ngọc, nói rằng: "Tô Ngọc, anh là những người bạn đầu tiên của tôi khi tôi bước vào Pháp Thuật Giới, tuy rằng tôi vẫn cảm thấy anh với tôi không phải là người cùng một đường, nhưng tôi xem anh là bằng hữu, anh... Tại sao có thể làm ra chuyện như vậy?"
Tô Ngọc nghe những lời này, nhãn thần rời rạc, than thở: "Tiểu Mộc, cậu bình tĩnh mà xem xét, tôi luôn đối xử với cậu thế nào?"
"Tốt vô cùng." Đây là lời trong lòng của Diệp Tiểu Mộc,"Trong thời gian những tỉnh anh kia cười nhạo tôi, chỉ có anh sẵn lòng qua lại với tôi. Chỉ điểm này thôi đã là tình cảm lớn lao. có thể chính anh fñna không lưu ý" "Đó là bởi vì, cậu là đệ tử ngoại môn của Mao Sơn chúng ta, lại là một lính mới, tôi rất thích chơi với cậu, nhưng mà nói thật ra, khi ở bên cậu thực sự có cảm giác về sự ưu việt, nhưng sau lưng tôi cũng giúp cậu gánh đỡ không ít phiền phức, những điều này cậu cũng không biết. Vốn dĩ chúng ta có thể vẫn làm bằng hữu, chỉ cần cậu không cản đường của tôi..."
Diệp Tiểu Mộc nói: "Chức chưởng môn đối với anh quan trọng như vậy sao?"
"Không, chưởng môn đối với tôi không quan trọng, tôi có thể không làm, để cho cha tôi ngồi cả đời cũng được, nhưng quyết không cho phép người khác cướp đi, nhất là một ngoại nhân đến sau như cậu, cậu kêu sau này mặt mũi tôi để vào đâu, sau này còn có thể lăn lộn ở Pháp Thuật Giới hay không?"
Mặt mũi...
Diệp Tiểu Mộc kinh ngạc nhìn hắn, lẩm bẩm nói: "Chỉ vì mặt mũi, anh lại muốn giết người sao?"
"Tôi không muốn giết người, cho nên mới với cậu nhiều lời như vậy, bớt nói nhảm đi, tôi muốn cậu lập tức đi ngay, mang theo Tô Yên cùng nhau quay về Xuân Thành của các cậu, từ nay về sau, không bao giờ có bất cứ quan hệ gì với Mao Sơn nữa!"
"Tôi nhận lời với anh!"
Diệp Tiểu Mộc không cần nghĩ ngợi, so với an nguy của Tô Yên, cái gì chưởng môn các loại hắn tuyệt không lưu ý, cho dù là để cho hắn rời khỏi Pháp Thuật Giới cũng không có gì ghê gớm.
Tô Ngọc mặt lộ vẻ mỉm cười, nói rằng: "Làm sao tin được cậu."
"Tôi đã nhận lời với anh, sẽ không đổi ý."
Tô Ngọc thò tay vào trong túi, móc ra một dược hoàn, đưa cho Diệp Tiểu Mộc "Đây là Tam độc thi hoàn, cậu ăn đi, ở bên trong cơ thể cậu sẽ được trồng một loại cổ độc, đây là huyết chú tôi chế luyện, chỉ có tôi có thể giải, bình thường không có gì đáng ngại, một khi cậu đổi ý, tôi tùy thời có thể làm phép giết cậu."
Diệp Tiểu Mộc sửng sốt."Anh biết Miêu Cương cổ thuật sao?"
"Vì chuyện của cậu nên mới học thôi." Tô Ngọc xòe tay, đưa dược hoàn cho hắn.
Dược hoàn màu đỏ thắm nằm ở trên tay, Diệp Tiểu Mộc do dự, hắn cũng không phải con nít, thứ này ăn vào, tính mệnh chẳng khác nào bị người ta nắm trong tay, khả năng cả đời này sẽ phải bị Tô Ngọc kiềm chế...
Tâ Naoec khâng hề vôi vầàna. ở bên canh lằna lăng nhìn hắn. miêng nói rằng: "Diệp Tiểu Mộc, đây là lựa chọn tốt nhất, trước đó tôi cân nhắc sẽ giết cậu, nhưng thực sự không hạ thủ, nếu không cậu đã chết. Tôi cũng sẽ không dùng cái này áp chế cậu, chỉ cần cậu không tranh vị trí với tôi, cậu muốn làm gì cũng được, tôi không cần thiết hại cậu, cũng không dám hại cậu, dù sao cũng phải nể mặt Diệp Thiếu Dương."
Diệp Thiếu Dương? Có quan hệ gì tới hắn?
Diệp Tiểu Mộc cũng suy nghĩ một chút mà thôi, đây không phải là lúc để hỏi những chuyện không liên quan, lập tức cắn răng một cái, vừa định nuốt vào, Tô Ngọc lại nói tiếp: "Còn nữa, chuyện này không được nói với bất kỳ kẻ nào, nhất là cha tôi, về phần cậu tìm cớ gì thì tùy, tôi không xen vào."
Diệp Tiểu Mộc hạ quyết tâm, đưa dược hoàn về hướng miệng, đúng lúc này, đột nhiên chỉ nghe Tô Ngọc kêu thảm một tiếng, một cánh tay rũ xuống, tiếp theo một nhân ảnh lóe lên rất nhanh, bóc đi lá bùa trên mặt Tô Yên.