Chương 3488: Tân Chưởng Môn (3)
Chương 3488: Tân Chưởng Môn (3)Chương 3488: Tân Chưởng Môn (3)
Tô Khâm Chương bị những câu phản vấn liên tiếp của con trai làm cho á khẩu không trả lời được, hắn trầm tư một lát, nói rằng: "Hai vấn đề này, ta không thể trả lời con... Bởi vì tâm con bất chính, con không phải là đang vì Hiểu Húc bênh vực kẻ yếu, con là vì chính con, nếu như hôm nay ta chọn Hiểu Húc, con cũng sẽ nhảy ra phản đối giống như vậy. Cho nên, tranh luận những điều này không có ý nghĩa."
Tô Khâm Chương dự định tiếp tục đánh lạc hướng con trai, kết quả Tô Ngọc lại nhún vai, nói rằng: "Vậy không cãi nữa." Đứng dậy đi đến cửa phòng nghỉ.
"Con đi đâu vậy?"
"Ra ngoài đi dạo một chút, hít thở không khí được chứ." Tô Ngọc cười cười với phụ thân,"Cha đã quyết định, con cũng không có gì đáng nói, phát tiết xong cũng không còn chuyện của con nữa, cha cứ chờ Tiểu Mộc mang theo vinh quang về phục hưng Mao Sơn chúng ta di."
Nói xong mở cửa đi ra.
Hắn trực tiếp đi tới phía sau núi, đi tới nhà tranh của Nguyên Thần.
Nguyên Thần đang chờ hắn.
Ở đây không có điện, trong phòng chỉ thắp hai cây ngọn nến, một trái một phải ở hai bên bàn. Nguyên Thần một thân áo tơ trắng, khoanh chân ngồi ở trên sàn nhà, đang cầm trong tay một ấm trà tỉnh xảo, khuôn mặt giấu trong bóng tối của ánh nến, theo ánh nến chuyển động mà lúc sáng lúc tối.
Tô Ngọc liếc nhìn chung quanh bài biện trong phòng đơn sơ đến mức tận cùng, cảm khái nói: "Căn phòng này của anh thực sự là đơn sơ quá mức, mấy ngôi lều của những người trông dưa trên núi chúng tôi còn nhiều đồ hơn so với anh. Trong pháp sư nhân gian, tôi nghĩ cũng chỉ có anh có thể chịu khổ như thế, khó trách anh có thể có ngày hôm nay."
Nguyên Thần nhìn bình trà nhỏ trong tay, nói rằng: "Cậu biết cái gì là trà đạo không?"
"Anh biết tôi không hiểu những thứ này."
"Nếu nói trà đạo, kỳ thực chính là dùng lưu trình phức tạp, dụng cụ đồ đựng tỉnh mỹ để ngâm nước trà, quá trình này có vẻ rất trang trọng, nhưng đó là ám chỉ tâm lý, cho rằng kinh qua trình tự nhiều lần ngâm đi ngâm lại như vậy nhất định uống sẽ rất ngon, kỳ thực, cùng một loại nước và lá trà, cậu tùy tiện tìm một chén sứ to để ngâm trà, vị đạo không có gì bất đồng. Tô Ngọc không rõ vì sao hắn nói điều này, chỉ có lắng nghe.
"Nhưng trăm ngàn năm qua, bộ công phu lưu trình pha trà này lại không thể thiếu, cậu biết vì sao không?"
"Bởi vì người tầm thường quá nhiều, trong quá trình này tự mê hoặc bản thân, nguyện ý tiếp thu tiến tới thổi phồng những quy tắc này, bọn họ sẽ không hoài nghỉ chân tướng thực sự phía sau, cho dù rất dễ nghĩ ra được chân tướng đích thực."
"Nhưng đây hết thảy đều là dối trá, có người chế định quy tắc, đem miếng ngói bình thường ra khiến mọi người trầm trồ, có người tuân thủ quy tắc, học thuộc thay người chế định quy tắc."
"Pháp Thuật Giới cũng là như thế này. Chín phần mười đều là mù quáng tin theo."
Tô Ngọc nghe đến đó hiểu được một chút, nói rằng: "Chúng ta đều là người tuân thủ quy tắc, còn anh là người chế định quy tắc."
"Tôi cho cậu biết, cậu cũng là đồng bạn của tôi."
Tô Ngọc nhún vai cười nói: "Tôi ngay cả chức chưởng môn đều bị người ta đoạt đi, còn nói cái gì." Hắn nhìn thoáng qua Nguyên Thần nói rằng,"Hình như anh không quan tâm kết cục tôi và lão gia tử nói chuyện ra sao, cũng là vì anh đã biết kết cục."
"Tôi đã nói rồi, cậu không có khả năng thuyết phục được ông ấy, cậu cứ muốn đi thử, vậy đi thử xem sao là được rồi."
Tô Ngọc thở dài nói: "Anh nói không sai, lão gia tử đại khái cho tới bây giờ chưa từng cân nhắc tới tôi."
Nguyên Thần lắc đầu "Hiện tại giao vị trí cho người khác, ông đương nhiên nói như vậy, tránh cho cậu khổ sở trong lòng —— dù sao vốn là không thuộc về cậu, so với gần đến phút cuối mới thay đổi người thì như vậy làm cho người khác dễ tiếp thu hơn, Hiểu Húc tính cách như vậy, hắn không có khả năng làm chưởng môn, trừ cậu ra còn có thể là ai, chớ đừng nói chỉ là đó là cha ruột cậu, nói không thương cậu đó là hồ đồ."
Hắn nói tiếp "Nửa đường lòi ra một Diệp Tiểu Mộc, hắn cũng có chút ngỡ ngàng, cậu suy nghĩ kỹ một chút, ngay cả hắn muốn truyền ngôi cho Tiểu Mộc, vì sao nhất định phải là hiện tại?"
Tô Ngọc trong lòng trầm xuống một chút,"Đúng rồi đó, trước đó ông còn nói cuối tuần phải đưa mẹ tôi về nhà mẹ đẻ, kết quả đột nhiên lại nói muốn tới nơi này..."
"Không cần suy nghĩ, nhất định là Tróc Quỷ Liên Minh gây áp lực với ông, để ông lập tức truyền ngôi cho Diệp Tiểu Mộc. Ông cũng hết cách rồi, với cậu."
Tô Ngọc suy nghĩ một chút, nói rằng: "Nhưng các vị tiền bối Tróc Quỷ Liên Minh cũng rất thân thuộc với ta, vì sao lựa chọn Diệp Tiểu Mộc."
Nguyên Thần đột nhiên thấy buồn cười.
"Cậu chỉ thân với bọn họ mà thôi, nếu như không có Diệp Tiểu Mộc, bọn họ có lẽ sẽ bảo vệ cậu, nhưng Diệp Tiểu Mộc là con trai Diệp Thiếu Dương, Tróc Quỷ Liên Minh chân chính đại thiếu gia, cậu... là cái thá gì?"
"Ghê tởm!"
Tô Ngọc một quyền nện ở trên đùi mình, nghe Nguyên Thần nói như vậy, hắn mới biết chức chưởng môn của mình là bị Diệp Tiểu Mộc ngang nhiên đoạt mất, nội tâm lập tức dấy lên lửa giận bất bình.
"Cơn giận này cậu nuốt trôi không?"
"Nuốt không trôi thì phải làm thế nào đây? Người ta hậu trường cường đại, tôi... thôi bỏ đi."
Nguyên Thần nói: "Nếu như không có Diệp Tiểu Mộc, chức chưởng môn này chắc chắn là thuộc về cậu."
Đối mặt Tô Ngọc đang nghỉ hoặc, Nguyên Thần làm động tác kịch câm.
Tô Ngọc kinh hãi,"Như vậy sao được! Vì một chức chưởng môn... mà làm như vậy, có chút hơi quá, hơn nữa bọn họ nhất định sẽ hoài nghỉ tôi, tôi không trốn thoát được đâu. Chuyện này tuyệt đối không được!"
"Không có kêu cậu giết người, thế nhưng biện pháp thì có." Nguyên Thần tiến đến bên cạnh hắn, nói với hắn kế hoạch.
"Sau khi chuyện thành công, không riêng gì chưởng môn Mao Sơn, toàn bộ Pháp Thuật Giới đều là của chúng ta. Tôi muốn nói tặng vị trí cho cậu, cậu cũng sẽ không tin, nhưng tôi có thể để cậu làm Tài quyết Đại thần quan, nắm trong tay số mạng của người trong Pháp Thuật Giới. Sao hả?"
Tô Ngọc đang suy nghĩ, trong phòng ngủ có người đẩy cửa đi ra, Tô Ngọc ngẩng đầu liếc mắt nhìn, là Nguyên Tịch.
Nguyên Tịch tóc rối tung, sắc mặt tái nhợt, mặc một bộ áo ngủ nhiều nếp nhăn, dường như đang mắc trọng bệnh. Tô Ngọc lấy làm kinh hãi, gọi cô: "A Tịch?"
Nguyên Tịch không để ý tới hắn, ngồi ở một bên, nâng bình trà lên tự uống.
Nguyên Thần nói: "Cô ấy cần phải an tĩnh một thời gian, không cần quan tâm. Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa, suy nghĩ kỹ rồi thì đi làm, chỉ có đêm "Sau nửa đêm tôi sẽ đi." Tô Ngọc hạ quyết tâm.
Diệp Tiểu Mộc căn bản không ngủ được, ép buộc bản thân thổ nạp hai chu thiên, sau đó nằm xuống bên cạnh Tô Yên, một mình ngây ngốc.
Đột nhiên nó rất nhớ Kê Tử, muốn tìm nó đến, ít nhất có thêm bạn, miễn cho một mình mình gánh chịu chuyện này, nhưng lại sợ nó biết, bản thân không có cách nào ăn nói cùng nó.
Cũng không biết nằm bao lâu, bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa, Diệp Tiểu Mộc ngồi dậy nhìn thời gian, đã hơn một giờ, lúc này ai lại đến?
Hắn nghỉ ngờ đi tới mở cửa, thấy là Tô Ngọc.
"Ngủ không được, đến tìm cậu tâm sự."
Diệp Tiểu Mộc có chút do dự, hắn không nói cho Tô Ngọc biết chuyện xảy ra với Tô Yên, cũng không muốn để cho bất luận kẻ nào biết.
"Anh tìm tôi... có việc?"
"Ngủ không được tới ngồi một chút được không, tôi biết cậu còn chưa ngủ."
Hắn đã nói như vậy, Diệp Tiểu Mộc chỉ có thể để hắn tiến vào.