Chương 3487: Tân Chưởng Môn (2)
Chương 3487: Tân Chưởng Môn (2)Chương 3487: Tân Chưởng Môn (2)
Tiểu Cửu vẻ mặt ghét bỏ, không ngừng đẩy nó ra. Qua Qua khanh khách cười rộ lên.
Ba người cùng lên đường, trước tiên đi tới thị trấn phụ cận, Diệp Thiếu Dương mua vé máy bay, sau đó đi trước mua một bộ quần áo và một ít đồ dùng hàng ngày, xế chiều hôm đó bọn họ bay đến Lĩnh Nam, sau đó đi taxi, đi tới chỗ sâu trong núi lớn ...
Dọc theo đường đi tâm tình Diệp Thiếu Dương rất suy sụp, cũng may có Tiểu Cửu đi cùng, đã lâu không gặp mặt, giữa hai người không nói ra được vui mừng, đối với Diệp Thiếu Dương mà nói cũng là an ủi lớn nhất.
Vài ngày sau, Diệp Thiếu Dương đã đi tới nơi, lúc nhìn thấy Đàm Tiểu Tuệ cũng là lúc Diệp Tiểu Mộc cũng đợi được Tô Khâm Chương đến.
Tô Khâm Chương đã tới hai ba ngày, ngoại trừ không nói rõ thân phận Diệp Thiếu Dương, đã nói với Diệp Tiểu Mộc những gì mình biết, sau đó lựa một ngày hoàng đạo, chính là ngày mai, cử hành đại điển thiện vị cho Diệp Tiểu Mộc.
Vào lúc ban đêm, hắn đi tới phòng Diệp Tiểu Mộc, truyền giảng Đạo môn quy củ và Mao Sơn các loại tổ huấn cho hắn. Mao Sơn thuộc chính nhất tông, không có quy củ nghiêm khắc như Toàn Chân, nhưng cũng không thể lược bỏ quy trình này.
Diệp Tiểu Mộc lằng lặng nghe, từ đầu tới đuôi không nói câu nào.
"Được rồi, nên nói đều đã nói rồi, tám giờ sáng ngày mai, ta ở thiền điện chờ cậu, sẽ có một vài người đến xem lễ, cậu nhớ kỹ trình tự không được để loạn là được."
Tô Khâm Chương đứng lên đi tới cửa phòng ngủ, nhìn thoáng qua bên trong, hỏi: "Tô Yên vẫn như vậy sao?"
Diệp Tiểu Mộc gật đầu.
"Yên tâm đi, nếu sư huynh ta... Ngô Gia Vĩ huynh đệ đã nói có biện pháp, vậy khẳng định sẽ không thành vấn đề."
Diệp Tiểu Mộc vẫn chỉ biết gật đầu.
Tô Khâm Chương thở dài, nói: "Được chưa, cứ như vậy đi, cậu nghỉ ngơi trước, nhớ phải chú ý một chút, không nên nói với bất kỳ kẻ nào về Tô Yên."
"Yên tâm đi sư thúc, chỗ này của tôi ngoại trừ Tiểu Bảo sẽ không có ai tới." không có mấy người quen thuộc, Tào Vĩ Ba đã chết, Trần Âu Bân một mực dưỡng thương, Tô Yên nằm đó, Trần Hiểu Húc mất tích không rõ tung tích, ngoại trừ mấy người này, hắn ở Pháp Thuật Giới cơ bản cũng không có người quen.
Còn có một Nguyên Tịch...
Nghĩ đến cô, trong lòng Diệp Tiểu Mộc cũng là cười khổ, ngày hôm qua bọn họ gặp mặt một lần, Diệp Tiểu Mộc cảm giác mình đây trạng thái đã đủ tệ, kết quả Nguyên Tịch so với mình còn sa sút tỉnh thần hơn, nhìn tựa như người mất hồn, ở chỗ này ngồi một hồi, uống một chút nước trà rồi bỏ đi.
Sau lại Diệp Tiểu Mộc có hỏi Tiểu Bảo, Tiểu Bảo nói là từ sau khi Hiểu Húc bỏ cô đi, cô đã trở thành như vậy... Những chỉ tiết sâu hơn, Tiểu Bảo không rõ ràng lắm, Diệp Tiểu Mộc cũng không có tâm tình đi hỏi.
Sau chuyện này, trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một ý niệm kỳ quái, hình như ngay gần đây sau lần Pháp Thuật Hiệp Hội mời dự họp điển lễ, rất nhiều người cũng thay đổi số phận... Cuộc sống của mình cũng hoàn toàn khác trước.
Sau khi Tô Khâm Chương đi rồi, Diệp Tiểu Mộc lại trở vào trong phòng ngủ, lấy một chậu nước ấm, lau người cho Tô Yên —— trên thực tế không phải lau thân thể cô, mà là tầng mô bên ngoài đang khóa chặt thân cô.
Hắn cũng biết, làm như vậy trên cơ bản chính là phí công, thế nhưng hắn phải làm chút gì đó vì Tô Yên, cũng vì để cho bản thân có chút việc làm, bằng không nhàn rỗi ngây ngô sẽ suy nghĩ miên man.
Tô Khâm Chương rời khỏi chỗ Diệp Tiểu Mộc, trở lại biệt thự nhỏ của mình, mở đèn, liếc nhìn thấy Tô Ngọc đang ngồi trên ghế sa lon bưng một ly rượu vang yên lặng nhìn mình, tại chỗ sửng sốt một chút.
"Con đang làm gì, sao không mở đèn lên?"
Tô Ngọc lắc lư ly rượu vang trong tay, ánh mắt sáng quắc nhìn phụ thân, nói rằng: "Cha nhất định phải truyền vị trí đó cho tiểu tử kia đúng không?"
Tô Khâm Chương ngẩn ra, lập tức trừng hắn liếc mắt, nói: "Chuyện tông môn, không quan hệ tới con."
Tô Ngọc nói: "Cha là chưởng giáo, truyền vị trí cho ai cha có quyền quyết định, nhưng ít ra nên thương lượng cùng con một chút chứ."
Tô Khâm Chương hừ lạnh một tiếng: "Buồn cười, những chuyện như thế này ta thương lượng với con cái gì?"
"Con có ý kiến." "Con không có tư cách ý kiến. Dù cho con là con trai ta, chuyện tông môn, còn chưa tới con có thể có tư cách ý kiến."
Tô Ngọc cười nói: "Cha còn nhớ chúng ta là phụ tử, con còn tưởng rằng cha đã quên rồi. Cho nên cha mới truyền vị trí chưởng giáo cho một ngoại nhân, còn thằng con trai như con đến tư cách hỏi han cũng không có?"
Tô Khâm Chương nghe xong càng thêm giận,"Ngoại nhân? Cái gì ngoại nhân, Mao Sơn là nhà ta sao?"
"Nhưng cha là chưởng môn, cha có quyền quyết định."
"Cũng bởi vì ta có quyền quyết định, sự tình này ta mới không thể làm việc thiên tư!" Tô Khâm Chương nổi giận nói,"Còn nữa, con là con ta, không được dùng giọng điệu âm dương quái khí nói chuyện với ta! Ta không truyền cho con, là bởi vì con không xứng!" Tô Ngọc nghe đến đó, nhãn thần thoáng cái cô đơn, khóe miệng hiện lên nụ cười bất đắc dĩ, nói rằng: "Cha, ở trong mắt cha, có phải con vẫn luôn là bùn nhão không đắp nổi tường?"
Tô Khâm Chương ngơ ngẩn, lập tức thở dài, đi tới ngồi xuống trên ghế sa lon đối diện con trai, nhìn hắn, giọng nói cũng dịu lại.
"Ai cũng biết con ăn chơi trác táng, là một nhị thế tổ, chỉ có ta biết con bản chất tốt, con chỉ là hơi lười một chút, ham chơi một chút, cái này cũng không có quan hệ gì, vì sao ta chưa bao giờ cưỡng chế con phải khắc khổ tu luyện, là bởi vì con có cuộc sống của con, ta không muốn khống chế con, bắt con phải làm một pháp sư lợi hại ra sao. Con trai con đã hiểu chưa, vì sao con nhất định phải tranh giành chức chưởng môn?"
Mắt Tô Ngọc ươn ướt, một lát sau, thì thào nói rằng: "Ở phương diện tu hành, con biết con không bằng Hiểu Húc, nếu như cha thật sự truyền vị trí đó cho Hiểu Húc, tuy rằng con khó chịu, nhưng con có thể chấp nhận... từ nhỏ hắn đã là người ưu tú so với con.
Sai cũng sai rồi, con sinh ra trong nhà chúng ta, hoàn cảnh từ nhỏ đến lớn của con, những bằng hữu kia của con, đều là trong Pháp Thuật Giới, địa vị rất quan trọng, con là Mao Sơn đại thiếu gia, cho nên bọn họ nguyện ý đi với con, bây giờ con rớt đài, so ra con kém hơn Hiểu Húc, cho nên con càng chú trọng thân phận, bởi vì đây là vật duy nhất của con. Thẳng thắn mà nói con cũng không phải rất thích tu hành, con cũng không phải nhất định phải làm chưởng giáo, nhưng tất cả mọi người nghĩ vị trí này phải là của con, cha cho Hiểu Húc, ta cũng vẫn có thể giải thích cùng người ta, có ít nhất một lời giải, hôm nay cha cho một ngoại nhân, cha kêu tương lai con ở Pháp Thuật Giới làm sao ngẩng đầu lên được?"
Tô Khâm Chương nghe xong con trai nói lời nói này, cũng lâm vào tự Tiểu Mộc... Thật ra nó không phải là ngoại nhân, nó là —— "
"Con trai Diệp Thiếu Dương."
Tô Khâm Chương ngơ ngác: "Con biết rồi?"
"Đã biết từ lâu."
Tô Ngọc cười cười,"Con không thích hắn, cũng là bởi vì hắn dựa vào quan hệ mà lên được vị trí. Con không bằng Hiểu Húc, thế nhưng Diệp Tiểu Mộc có điểm nào hơn so với con, không phải là cha hắn so với cha con ngầu hơn thôi sao, có gì đáng nể?"
Tô Khâm Chương cả kinh nói: "Sao con lại suy nghĩ như vậy?"
"Cha hãy trả lời ta con hai vấn đề, thứ nhất, nếu như Diệp Tiểu Mộc không phải là con trai Diệp Thiếu Dương, cha sẽ truyền vị trí cho hắn sao? Thứ hai, vì sao chọn Tiểu Mộc không chọn Hiểu Húc, lời của con không cần nói, thân phú của Hiểu Húc cha biết đó, con dám nói cho dù là Nguyên Thần cũng chưa chắc so được với hắn." Rồi đột nhiên hắn cất cao giọng,"Diệp Tiểu Mộc, hắn rốt cuộc có điểm nào mạnh hơn so với Hiểu Húc chứ!"