Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3479 - Chương 3486: Tân Chưởng Môn (1)

Chương 3486: Tân Chưởng Môn (1) Chương 3486: Tân Chưởng Môn (1)Chương 3486: Tân Chưởng Môn (1)

"Cái này không cần cậu quan tâm."

Diệp Thiếu Dương ngay tại chỗ gọi điện thoại cho Tô Khâm Chương, sau khi đổ chuông lên vài tiếng Tô Khâm Chương nghe điện thoại, vội hỏi Diệp Thiếu Dương có chuyện gì.

"Xảy ra rất nhiều biến cố, chờ khi nào ta rảnh rỗi sẽ từ từ nói với đệ, về chưởng môn... Ta muốn đệ truyền cho Diệp Tiểu Mộc, đệ thấy thế nào."

Tô Khâm Chương im lặng.

Diệp Thiếu Dương thở dài, nói: "Ta biết chuyện này thật khó khăn, dù sao đệ cũng có con trai —— "

"Sư huynh, huynh suy nghĩ nhiều rồi," Tô Khâm Chương thái độ rất nghiêm chỉnh,"Đứa con phá của nhà đệ không làm được trò trống gì, cho tới bây giờ đệ chưa từng nghĩ sẽ truyền cho nó, nhưng mà... Hiểu Húc cũng là một thiên tài. Đương nhiên, chuyện này do huynh quyết định, dù sao Tiểu Mộc cũng là con trai huynh."

Diệp Thiếu Dương đi sang một bên, hạ giọng nói với hắn: "Tiểu Tô, ta là hạng người gì đệ hiểu rõ nhất, những chuyện như thế này ta sẽ thiên vị được sao, Hiểu Húc không tệ, tương lai có thể sẽ cần hắn làm chưởng môn, đương nhiên chưa chắc hắn sẽ làm, nhưng hiện nay ta đưa vị trí này cho Tiểu Mộc, là vì một kế hoạch liên quan vận mạng tam giới, chờ gặp mặt ta sẽ nói tỉ mỉ với đệ, ta biết đệ sẽ không được thoải mái, sau này đệ sẽ là Thái thượng chưởng môn, rất nhiều chuyện vẫn phải do đệ nắm trong tay, Tiểu Mộc chỉ là cần một cái danh."

Bên đầu điện thoại kia truyền đến giọng nói kiên nghị của Tô Khâm Chương: "Sư huynh, huynh cứ yên tâm đi, đệ không có bất kỳ tâm tình gì, đệ cũng đã tự mình hiểu rõ ràng, năm ấy đệ cũng đã nói, đệ sẽ là lính tráng của huynh, Mao Sơn, vĩnh viễn xem sư huynh là nòng cốt tuyệt đối!"

"Được, gần đây khi nào rảnh rỗi đệ tới Tam Thanh sơn một chuyến, tổ chức nghỉ thức cho Tiểu Mộc, cành nhanh càng tốt."

Cúp điện thoại, Diệp Thiếu Dương trở lại bên cạnh Diệp Tiểu Mộc, nói rằng: "Được rồi, từ giờ trở đi, cậu là chưởng môn đời thứ bốn mươi mốt của Mao Sơn."

"Tôi..."

Diệp Tiểu Mộc ngẩn tò te.

"Có vấn đề gì không?"

Diên Tiểu Môc đã kinh naaec đến hàn †nàn nói không ra lời. "Mấy ngày nữa Tô Khâm Chương sẽ đến tổ chức nghỉ thức thiện vị, trước tiên cậu đưa Tô Yên trở về đi, không nên quá lo lắng, nhất định có biện pháp, ta hứa với cậu."

Diệp Tiểu Mộc nhìn hai đôi mặt lộ ra ngoài cổ áo, không biết tại sao lại cảm thấy rất thân thiết, tuy rằng hai người căn bản không quen, nhưng Diệp Tiểu Mộc cảm thấy tuyệt đối tin cậy người trước mặt này, đồng thời chuyện gì cũng đều có thể nói. Chuyện này không phải chỉ bởi vì hắn là tiền bối nổi danh.

Diệp Tiểu Mộc tha thiết ôm Tô Yên vào trong ngực, thì thào nói: "Tôi tu đạo tới nay, tuy rằng cũng từng bị người ta cười nhạo khi dễ, nhưng tóm lại vẫn thấy thu hoạch lớn hơn, hôm nay... Tôi thật có chút hối hận đã đi con đường này. Cái gì Cửu Thiên Huyền Nữ, Nhân thần quan, sứ mệnh tam giới, tôi hoàn toàn không quan tâm, tôi chỉ muốn Tô Yên có thể khỏe lại, dù cho sống bình an cả đời, tôi cũng bằng lòng."

Trong lòng Diệp Thiếu Dương chợt xúc động, tiến lên ôm cổ của hắn, nói rằng: "Ta đã từng trải qua những chuyện tương tự như cậu, thậm chí còn khổ sở gấp mười so với cậu bây giờ... Cậu phải nhớ kỹ một điểm, không phải chúng ta lựa chọn làm gì cho thế giới này, là thế giới lựa chọn chúng ta. Có những đau khổ chúng ta phải nhận lấy."

Diệp Tiểu Mộc lẩm bẩm nói: "Nhưng rất nhiều chuyện tôi không hiểu được."

"Từ từ cậu sẽ rõ ràng mọi thứ." Sau khi nói xong, Diệp Thiếu Dương tự nở nụ cười."Những lời này năm ấy sư phụ ta luôn luôn nói cho ta nghe, lúc đó ta sẽ tranh cãi cùng ông ấy, hỏi ông ấy nếu biết chân tướng, vì sao không trực tiếp nói cho ta biết. Hôm nay, tự ta cũng nói với cậu những lời như vậy."

Diệp Tiểu Mộc kinh ngạc nói rằng: "Tiền bối ngươi lĩnh ngộ rồi sao?"

"Phải. Có một số việc, cần phải tự mình trải qua mới được, người khác sớm nói cho cậu biết chân tướng, ý nghĩa sẽ không còn giống nữa. Ta đối với Hiểu Húc như vậy, đối với cậu cũng là như vậy."

Diệp Tiểu Mộc thở dài, yếu ớt nói rằng: "Hiện tại tôi không có tỉnh lực suy ngẫm bất cứ vấn đề gì, tôi... Tâm tôi rất loạn."

"Vậy trước tiên cậu mang Tô Yên trở về đi. Chuyện khác từ từ tính tiếp."

Diệp Tiểu Mộc gật đầu, cẩn thận vác Tô Yên lên vai, đi theo đường ban nãy tới để về.

"Nó có thể chịu đựng được sao? Cảm giác tình trạng của nó không được tết lắm" Tiểu Cửu đi tới bên canh Diên Thiếu Dương: nhìn bóng lưng Diệp Tiểu Mộc, không khỏi lo âu nói.

"Cho nên đối với nó mà nói, đây cũng là một lần tôi luyện. Anh tin tưởng nó, dù sao trên người nó cũng chảy dòng máu giống như anh." Diệp Thiếu Dương nói có chút kiêu ngạo.

Tiểu Cửu kéo bờ vai của hắn, nói rằng: "Anh cũng không có già."

"Không, diện mạo của anh vẫn trẻ trung đẹp trai, nhưng nội tâm đã già rồi." Diệp Thiếu Dương cười cười với cô,"Anh hiểu rõ ý của em, chuyện này trước hết để cho Tiểu Mộc đi làm, anh ở sau lưng giúp đỡ, thời khắc mấu chốt sẽ giúp hắn."

"Giống như năm xưa Đạo Phong giúp anh sao?"

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, thật sự cũng hơi giống.

Trước tiên hắn tiên gọi điện thoại cho Nhuế Lãnh Ngọc, kêu cô nhanh chóng cùng nhau đi tới Lĩnh Nam, đi đến địa phương phong ấn Xi Vưu—— tuy rằng Đạo Phong trước đó có căn dặn, nhưng hắn vẫn không nhịn được muốn tìm Nhuế Lãnh Ngọc cùng đi, hắn tin tưởng sau khi gặp mặt mình có thể đoán được cô là thật hay giả.

Nhuế Lãnh Ngọc hỏi hắn rốt cuộc xảy ra chuyện gì, để hắn trước tiên nói hết rõ ràng. Diệp Thiếu Dương cũng kể hết mọi chuyện cho cô biết.

Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong, khiếp sợ không thôi, hơn nửa ngày mới hỏi: "Cô nương kia hiện tại đang ở đâu, còn ở chỗ anh không?"

"Ta để Tiểu Mộc đưa cô ấy trở về rồi." Diệp Thiếu Dương nói,"Thứ nhất Quỷ Vương khả năng sẽ không đến nhân gian động thủ, cho dù đến, trên núi cũng có đại trận gia trì, dù là không thủ được, cũng có thể biết trước tiên, luôn có thể chạy thoát được."

Nhuế Lãnh Ngọc trầm ngâm, cũng đồng ý.

"Bây giờ em sẽ tới đây chứ?"

"Em không đi nữa, em phát hiện một tình huống, qua điện thoại nói không rõ, cũng không an toàn. Em muốn đi điều tra một chút, anh đi trước đi, sau đó em sẽ tìm anh hội hợp."

Cô nói như vậy, Diệp Thiếu Dương cũng không tiện hỏi lại, chỉ nói cô cẩn thận một chút.

"Qua Qua đâu, để anh kêu nó đi theo em, cũng thuận tiện bảo vệ em."

Nhuế Lãnh Ngọc cười nói: "Em không cần nó bảo vệ, lần trước lúc em đi hành động, để nó chờ ở phòng, bây giờ nó đang ở cho em, để em kêu nó qua tìm anh. Em tự biết cân nhắc, anh đừng lo lắng cho em."

Diệp Thiếu Dương không thể làm gì khác hơn là nghe theo sự sắp xếp "Được rồi, anh gửi định vị qua đi, em kêu Qua Qua tới đó, trước tiên như vậy, em sẽ liên hệ với anh sao."

Điện thoại tắt rồi.

Diệp Thiếu Dương nhún vai với Tiểu Cửu, nói rằng: "Anh còn định nói cho cô ấy biết em đã trở về."

Tiểu Cửu thần tình lúng túng một chút, miễn cưỡng cười nói: "Nói chung em xem cô ấy là chị đại."

Diệp Thiếu Dương xoa xoa đầu của cô, muốn nói chút gì, lại không biết nên nói cái gì, hắn cảm giác trong chuyện tình cảm này, thực sự cảm thấy mình hơi khốn nạn, hắn cũng không muốn bào chữa cho mình, chỉ là trong đầu rất không thoải mái, nhưng mà cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên.

Trong quá trình đợi Qua Qua tới, hắn tỉ mỉ suy nghĩ một chút hành động đột nhiên mà Nhuế Lãnh Ngọc nói sẽ là cái gì, nhưng cũng không có chút manh mối nào.

Đại khái đợi chừng nửa giờ, Qua Qua tới, nhìn thấy Tiểu Cửu, đầu tiên là sửng sốt nửa ngày, sau đó nhào thẳng vào trong lòng Tiểu Cửu, dùng đầu các kiểu cọ mặt của cô.
Bình Luận (0)
Comment