Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3478 - Chương 3485: Tiểu Cửu Trở Về

Chương 3485: Tiểu Cửu Trở Về Chương 3485: Tiểu Cửu Trở VềChương 3485: Tiểu Cửu Trở Về

Tiểu Cửu tỏ ý cô cũng không biết, dù sao loại ý nghĩa sâu xa này, với tính cách của Diệp Thiếu Dương—— bất kể là hắn của thế giới nào, cũng không thể nói, suy cho cùng nếu Tiểu Cửu trở về, truyền thụ cho Diệp Thiếu Dương, chẳng khác nào "Diệp Thiếu Dương" của thế giới kia dùng lời nói và việc làm của mình ảnh hưởng đến thế giới này, đây là quy tắc mà thế giới không cho phép, sẽ tạo thành hậu quả gì cũng không ai biết, nói chung vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.

"Em chỉ biết duy nhất một điều, là cách cục thế giới nơi đó, còn có những việc mỗi người trải qua, đều không giống với chúng ta ở đây —— có những khác biệt nhỏ, hay là Diệp Thiếu Dương ở thế giới kia tìm được rồi biện pháp mở ra Sơn Hải Ấn cũng không chừng?"

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, tuy rằng toàn bộ thế giới song song đều là đây đó tương liên, nhưng đích xác từng thế giới đều không giống nhau, lúc này mới nổi trội lực ý chí của mọi người tác dụng ra sao đối với vận mạng, bằng không đều sẽ giống nhau, nhìn thời gian tới sẽ biết hiện tại mình là dạng gì, tất cả cũng đều không có ý nghĩa.

Diệp Thiếu Dương không hỏi cô chuyện có liên quan đến thế giới kia nữa, trong lòng hắn đang suy nghĩ, nếu như Diệp Thiếu Dương ở thế giới kia cũng là từ quá khứ trở về giống như mình, như vậy quỹ tích phía trước đó so với mình hẳn là không khác biệt lắm, nếu hắn tìm được biện pháp sử dụng Sơn Hải Ấn, vậy nói rõ lẽ ra mình cũng có thể tìm được?

Hắn quyết định chờ rảnh rỗi lại lấy Sơn Hải Ấn ra mày mò thêm.

"Đừng nói chuyện khác nữa, em có thể trở về, anh rất vui, vừa lúc anh cũng đang thiếu người giúp đỡ. Tình huống của bên này... Đại khái em cũng biết rồi chứ?"

Tiểu Cửu gật đầu nói: "Đạo Phong đều đã nói với em."

Diệp Thiếu Dương lại liếc nhìn Tô Yên đang nằm trên mặt đất bất động, thở dài.

Tiểu Cửu nói rằng: "Anh muốn dẫn cô ấy cùng đi tìm Xi Vưu sao?"

"Không được, vẫn phải đưa cô ấy trở về."

Diệp Thiếu Dương lấy điện thoại di động ra, mở bản địa đồ nhìn vào định vị, phát hiện mình còn đang ở gần Tam Thanh Sơn, phương vị cũng chính là vùng có quán trọ nhỏ trước đó mình cùng Tô Yên ở, nghĩ đến lúc đi, Tô Yên bị mình kéo đi, lúc đó bản thân vỗ ngực bảo đảm an toàn của cô, hôm nay nhìn bộ dạng này của cô... Thực sự nghĩ lại có chút thẹn đối với ^â. Nhưng việc đã đến nước này, cũng không có gì có thể nói, chỉ có thể tìm cách vấn hồi.

Hắn gọi điện thoại cho Lão Quách, cũng không nói quá nhiều, chỉ tìm số điện thoại của Diệp Tiểu Mộc, sau đó tự mình gọi điện thoại, điện thoại mới vừa vang lên một tiếng đã có người nghe máy.

"Alo?" Bên kia truyền đến tiếng nói căng thẳng của Diệp Tiểu Mộc.

"Sao cậu còn chưa ngủ."

"Ông là ai!"

"Ngô Gia Vĩ."

"À..." Diệp Tiểu Mộc nhớ lại một hồi lâu, tài nhớ ra hắn là ai vậy, cả kinh nói: "Tiền bối tìm tôi có chuyện gì không. Tôi... Bạn gái của tôi nói có chuyện gấp không trở về, tôi lo lắng, trước đó điện thoại cũng không gọi được, tôi đang chờ điện thoại của cô ấy."

Diệp Thiếu Dương nghe xong trong lòng một trận khổ sở, nói rằng: "Hiện tại cô ấy đang ở chỗ của ta."

Diệp Tiểu Mộc sửng sốt một lát, nói: "Cô ấy thế nào."

"Cậu kết bạn Wechat với ta, ta gửi định vị qua cho cậu, cậu tới tìm ta, gặp mặt rồi nói tiếp."

Vì vậy đưa số điện thoại di động cho hắn, đột nhiên nhớ tới Wechat của mình liệu có làm bại lộ thân phận hay không, vì vậy nhìn xuống trang chính, cũng may mấy ngày hôm trước không có chuyện gì làm nên đã đổi tên thành "Hư côn", hình đại diện cũng đổi thành ánh mắt khinh khi của Viên viện sĩ, phía trên chỉ có một hàng chữ: Cho ngươi ăn quá no rồi.

Trong nhóm bạn cũng đã lâu không đăng cái gì, tựa hồ không có vấn đề gì.

Diệp Tiểu Mộc đã đề nghị kết bạn, tên trên mạng là "Thiên không chỉ thành", hình đại diện là một Chiêm Mỗ Tư, sau khi đồng ý, Diệp Tiểu Mộc gửi tin nhắn trước: Chào tiền bối, ông thật theo kịp thời đại.

Diệp Thiếu Dương ngây ra một lúc nghĩ đến hắn nói chính là tên Wechat và hình đại diện của mình, lập tức gửi định vị cho hắn, sau đó ở tại chỗ chờ, nói chuyện cùng Tiểu Cửu, thảo luận kế hoạch sau này.

Gần hai tiếng đồng hồ sau Diệp Tiểu Mộc mới chạy tới, nhìn thấy bộ dạng Tô Yên, suy sụp muốn xỉu. Diệp Thiếu Dương lần nữa an ủi, nói cho hắn biết Tô Yên không chết.

"Cô ấy còn không có hô hấp, sống thế nào được!" Diệp Tiểu Mộc tim như bị dao cắt. thường để phán đoán, hiện tại cô ấy hẳn là giống như là đang ngủ đông. Chỉ cần xóa đi lớp màng trên người này, ta sẽ có biện pháp cứu sống cô ấy."

"Vậy ông mau ra tay đi!"

"Nếu như có biện pháp, ta sẽ chờ cậu tới sao?" Diệp Thiếu Dương lại an ủi một phen, đối với vị tiền bối này, Diệp Tiểu Mộc tuy rằng không quen, nhưng rất tin tưởng hắn, từ từ bình tĩnh lại, không còn lo lắng như vậy, chỉ là nhìn thấy thảm trạng của Tô Yên, thực sự đau đớn trong lòng.

Diệp Thiếu Dương Vì nói tất cả mọi chuyện cho hắn biết, ngoại trừ thân phận của mình.

"Cửu Thiên Huyền Nữ..." Diệp Tiểu Mộc lặng người nhìn Tô Yên, dường như không dám tin.

"Cho nên trước tiên cậu đưa cô ấy trở về, cho ở trong phòng, hẳn là sẽ không có vấn đề gì, ngoài ra ta sẽ kêu một người nữa đi tới giúp cậu chăm lo cho cô ấy, sau đó ta đi tìm biện pháp cứu người, nhất định sẽ có, cái này cậu yên tâm."

Diệp Tiểu Mộc chảy nước mắt gật đầu.

"Cậu khóc một chút là được rồi, đại nam nhân không nên như vậy!"

Diệp Tiểu Mộc vẫn chảy nước mắt như trước, ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái nói rằng: "Tiền bối, vì sao ông còn phải che mặt."

"Cái này... Mặt mũi ta rất xấu." Diệp Thiếu Dương thuận miệng nói cho có lệ, vội hỏi: "Ta tìm cậu còn có một việc, hôm nay không thể đợi thêm nữa, Tiểu Mộc cậu phải gánh vác sứ mạng của mình. Cậu đã là Nhân thần quan rồi, vậy là phải lợi dụng cho tốt thân phận này, tập trung toàn bộ Pháp Thuật Giới."

Diệp Tiểu Mộc nói: "Ông cũng nói đây là âm mưu của huynh muội Nguyên Thần, tôi không là Nhân thần quan thật."

"Quan tâm làm gì những chuyện này! Nói cậu là thật thì cậu là thật. Nhân gian Pháp Thuật Giới, hôm nay cần phải có người đứng ra"

Diệp Tiểu Mộc suy nghĩ một chút, nói: "Nguyên Tịch bọn họ sẽ không để cho tôi mạnh tay đi làm, bọn họ thầm nghĩ để cho tôi làm bù nhìn thôi. Cho dù là bên Kiến Minh, cũng đều coi tôi là cái đỉnh trong mắt."

Diệp Thiếu Dương nói: "Tất cả có ta, ta sẽ sắp xếp, nói chung sẽ cho cậu thượng vị là được."

Suy nghĩ một chút còn nói thêm: "Nhưng mà tư lịch của cậu quá cạn, sợ người khác có lời. Như vậy đi, trước tiên ta cho cậu một chức vụ... Cậu tới làm chưởng giáo Mao Sơn đi." "Thế nào?"

"Tiền bối, như vậy sao được, tôi còn chưa chuẩn bị gì hết.

"Có cái gì cần chuẩn bị. Ta... Huynh đệ ta Diệp Thiếu Dương năm ấy cũng không chuẩn bị, rất nhiều chuyện phải làm ở vị trí đó rồi mới có thể từ từ học được, cậu không gánh vác trách nhiệm, vĩnh viễn sẽ không có cơ hội để học."

"Tiền bối để cho tôi học cái gì? Nếu như là tu luyện, tự tôi thanh tu cũng tốt vô cùng."

Diệp Thiếu Dương khoát khoát tay với hắn, nói rằng: "Gánh vác, ta muốn cậu học cách gánh vác, không riêng gì vì mình, trước tiên là vì môn phái, tiến tới là vì toàn bộ Pháp Thuật Giới. Cậu không nên nói bản thân mình không được, ta có thể đưa Hiên Viên kiếm cho cậu, chính là đã nhắm cậu là một nhân tài hiếm thấy. Đừng kiêu ngạo, nhưng là đừng tự coi nhẹ mình."

Diệp Tiểu Mộc hít sâu một hơi, nói: "Cho dù tôi không cự tuyệt, tôi chỉ là một đệ tử ngoại môn —— còn là đồ nhặt được, làm gì có tư cách làm chưởng giáo Mao Sơn."
Bình Luận (0)
Comment