Chương 3484: Từ Công Hạnh Ngộ (2)
Chương 3484: Từ Công Hạnh Ngộ (2)Chương 3484: Từ Công Hạnh Ngộ (2)
Từ công, ta không biết đây có phải là ngươi quá khen hay không, nói chung ta sẽ cố gắng hết sức, không làm ngươi thất vọng là được.
Diệp Thiếu Dương nói thầm trong lòng.
Hắn hít sâu một hơi, bình phục lại tâm tình, lúc này mới quay đầu nhìn chung quanh, nói rằng: "Đây là địa phương nào, bọn Quỷ Vương sẽ không đuổi theo chứ?"
"Đây là nhân gian, cho dù Quỷ Vương có thể xuyên âm dương hư không, cũng khó khăn hơn so với chúng ta, ta đã xóa đi khí tức, bọn họ không tìm được đâu." Dương Cung Tử nói.
"Cô sao rồi." Đạo Phong đi tới kiểm tra Tô Yên được Tiểu Cửu ôm trong lòng, lúc này mới phát hiện da cả người cô đều biến thành đỏ như máu, Diệp Thiếu Dương cũng bị sốc, từ lúc bắt đầu chạy trối chết, hắn vẫn luôn dùng một cánh tay kẹp theo Tô Yên, không có công phu nhìn cô, nào biết cô lại biến thành bộ dạng này. Lập tức tiến lên kiểm tra mới biết không phải là da biến sắc, mà là toàn thân bị một tầng màu máu đỏ dính dính bao vây lấy, thật giống như mới đứa bé mới vừa sinh ra được bọc trong một lớp bọc ối.
Thân thể cô đã không còn động đậy nữa...
"Đây là cái gì!" Diệp Thiếu Dương thử xé lớp "bọc ối" màu đỏ bên ngoài người cô, phát hiện lớp bọc này dính chặt vào da cô, hầu như thành nhất thể, đừng nói không xé rách được, cho dù chỉ là nhẹ nhàng khoét một lỗ nhỏ, đều lập tức có máu đỏ tươi chảy ra, Diệp Thiếu Dương lúc đầu cho rằng huyết ô này để khô sẽ không sao, kết quả càng nhìn càng sai, Dương Cung Tử ở bên cạnh chấm một chút máu nếm nếm, cả kinh nói: "Đây là máu của chính cô ấy!"
Diệp Thiếu Dương vội vàng rời tay khỏi vết thương, vết thương trên "bọc ối" lập tức xác nhập lại với nhau, cả người giống như là một kén tằm màu máu đỏ.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy!" Diệp Thiếu Dương cố sức vỗ trán của mình,"Cô ấy mà chết thì ta ăn nói thế nào với Tiểu Mộc!"
"Ngươi bình tĩnh một chút, cô ấy chưa chắc đã chết."
Dương Cung Tử tiến lên để an ủi Diệp Thiếu Dương, sau đó mọi người thay phiên bắt đầu thử, phát hiện bọc ối này cũng không phải là không làm gì được, nhưng một ngày làm rơi ra, da trên người cô cũng bị bóc rớt ngay, vậy dĩ nhiên là sống không được, mà trạng thái hôm nay của cô thật giống nh nai đông. baoe ếi có tác duna cắt đứt tất cà sư vât nhán lư a bon họ căn bản không có cách nào khác xuyên qua bọc ối này tiến hành điều tra đối với Tô Yên thân thể, tất nhiên hồn phách của cô cũng bị khóa ở bên trong.
Diệp Thiếu Dương hồi tưởng lại một chút, tám phần mười là phát cuối bị Minh Hà Lão Tổ bắt được, lúc ấy cũng có vết máu lan tràn hướng tới người mình, đại khái Tô Yên chính là bị trúng chiêu vào lúc đó, mình là Tiên Thiên linh thể, vết máu không đả thương được mình, nhưng Tô Yên lại gặp phiền phức lớn.
Mấy người giằng co nửa ngày cũng không có cách nào giúp Tô Yên trừ khử bọc ối trên người, đều là hết đường xoay xở.
"Chỉ có thể từ từ suy nghĩ cách sau. Cũng may hồn phách của cô cũng bị khóa lại, chắc là sẽ không chết." Dương Cung Tử nói.
Tiểu Cửu nói rằng: "Có ít nhất một biện pháp có thể được."
Mọi người đều cùng ngẩng đầu nhìn cô.
"Giết Minh Hà Lão Tổ, hẳn là phong ấn huyết ô này cũng sẽ bị giải trừ."
Diệp Thiếu Dương cố sức phun ra một hơi thở, nói: "Biện pháp nói nghe thật đơn gian."
Hắn không cam lòng, lại thử vài lần, kết quả vẫn như nhau, cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua. Cùng mọi người thương lượng kế hoạch.
Đạo Phong để cho bọn họ trước tiên đi đến nơi phong ấn Xi Vưu, hôm nay hắn đã chiếm được Xuyên Tâm Tỏa, chỉ còn thiếu Thiên Hải thuật, hắn muốn lập tức đi tìm Trần Hiểu Húc —— mặc kệ hắn có đúng là Đại đế chuyển thế hay không, vẫn phải thử một lần.
"Mọi người đi trước, sau đó ta sẽ đến đó, không nên đợi người nào nữa, bên Lãnh Ngọc đệ nói một tiếng là được, để cho cô ấy tự mình đi tới, chúng ta tới nơi rồi gặp mặt."
Cho tới bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy, giả như có thể khống chế Xi Vưu, vậy chí ít cũng có thể khiến Vô Cực Quỷ Vương kinh sợ, Diệp Thiếu Dương cúi đầu liếc mắt nhìn Tô Yên nói: "Còn cô ấy làm sao bây giờ?"
"Thật ra cô ấy vẫn rất an toàn, Quỷ Vương sẽ không truy sát cô ấy nữa, đệ, đưa cô ấy về đi."
Đưa về bên cạnh Tiểu Mộc sao?
Diệp Thiếu Dương nghĩ đến Tiểu Mộc nhìn thấy bộ dạng này của Tô Yên... Không khỏi lại than thở. Đột nhiên Đạo Phong hỏi: "Cô ấy nghe thần dụ, có được tin tức Nhân thần quan không?" "Là ai?"
Diệp Thiếu Dương buông tay,"Không kịp nói đã xảy ra chuyện."
Đạo Phong nhíu mi.
"Vậy làm sao đệ biết cô ấy nghe hiểu thần dụ?"
"Đệ hỏi cô ấy. Hơn nữa cô ấy đã khai thiên thính, biết hết mọi thứ."
"Dùng cái gì để biết."
"Cô ấy chưa từng biết đệ là ai, thế nhưng thời điểm sau cùng, cô ấy đột nhiên gọi ra tên của đệ."
Đạo Phong cảm thấy tò mò đối với chuyện này, thúc giục hắn kể lại những chuyện đã xảy ra, trong lòng hồ nghỉ, nhưng bởi vì không có chứng cứ, cũng không nói ra suy đoán của mình, đứng dậy nói: "Ta phải nhanh chóng đi rồi, đệ cũng mau hành động đi, nhớ kỹ không nên tin tưởng Nhuế Lãnh Ngọc, bởi vì đệ không có cách nào phán đoán thật giả."
Diệp Thiếu Dương gật đầu.
Vì vậy Đạo Phong và Dương Cung Tử cùng nhau bỏ đi.
Diệp Thiếu Dương nhìn Tô Yên nằm dưới đất, thở dài một hơi, Tiểu Cửu đi tới kéo tay hắn.
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn cô một cái, nói: "Em có thể trở về, sợ là thu hoạch lớn nhất của lần hành động này."
Vì vậy hỏi cô trở về như thế nào.
Tiểu Cửu cũng nói cho hắn biết, bản thân sau khi trở về cũng không biết hắn ở nơi nào. Vì vậy trước tiên đi tìm Đạo Phong." Chuyện này nghe cũng hợp tình hợp lý, hơn nữa Diệp Thiếu Dương không nghĩ cô sẽ lừa gạt mình, cũng không suy nghĩ trong đó có sơ hở, hỏi tiếp: "Trước đó em đã đi nơi nào, sao lâu như vậy không tới tìm anh. Anh không cảm ứng được em, cho rằng em không ở thế giới này, em đã đi đâu?"
"Em... Lúc đó anh đã đặt sai thời gian, em về tới nửa năm trước..."
"Không thể nào!" Diệp Thiếu Dương kêu lên,"Anh đã đánh dấu, làm sao lại sai được?" Sơn Hải Ấn không phải cái gì công nghệ cao, cần phải thủ công cài đặt thời gian các thứ, cho dù là cài đặt thủ công, cũng không có khả năng tuyệt đối chính xác —— dù cho không lệch một giây, nhưng trong một giây lại có thật nhiều phần trăm giây, nói chung chỉ cần sai một chút xíu, vậy thật sự là trật đi ngàn dặm, không phải là thế giới ban đầu.
Trước kia khi Sơn Hải Ấn còn dùng được, bất luận Diệp Thiếu Dương đi đến nơi nào đều trở về được, là vì đã đánh dấu sẵn ở trên trục thời gian, lúc tới là thời gian nào, khi trở về cũng là mốc thời gian đó, căn bản chưa từng Cho nên Tiểu Cửu nói bị sai thời gian, điều này làm cho trong lòng hắn cảm thấy rất khó hiểu. Nhưng mà nếu Tiểu Cửu nói như vậy, nhất định là đúng, cũng không cần thiết bám lấy điều này.
"Sau đó thì sao, làm sao em trở về được?"
Tiểu Cửu cắn môi, nói rằng: "Em đi gặp Diệp Thiếu Dương của thế giới kia..."
Trời ạ!
Diệp Thiếu Dương thoáng cái ngây ngẩn cả người, đợi nửa ngày cô không nói tiếp, vì vậy truy vấn cô sau đó thì sao.
"Thế giới kia còn có một Tiểu Cửu, cho nên em mới biết mình là đi sai thời không rồi, sau lại Diệp Thiếu Dương của thế giới kia dùng Sơn Hải Ấn đưa em tới, nói chung... Coi như là trải qua trắc trở, may là em đã trở về rồi."
Diệp Thiếu Dương để cho cô tựa lên trên bả vai mình, vuốt ve tóc của cô, an ủi một hồi, hiếu kỳ hỏi cô, Diệp Thiếu Dương của thế giới kia vì sao còn có thể dùng Sơn Hải Ấn. Nửa năm trước, cũng chính là thời điểm mình mới vừa quay về tới nơi này, cho tới bây giờ mình vẫn chưa thể vận dụng được Sơn Hải Ấn, vì sao hắn có thể?