Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3476 - Chương 3483: Từ Công Hạnh Ngộ (1)

Chương 3483: Từ Công Hạnh Ngộ (1) Chương 3483: Từ Công Hạnh Ngộ (1)Chương 3483: Từ Công Hạnh Ngộ (1)

Không thể nào!

Trong lòng Diệp Thiếu Dương tim đang đập loạn, quay đầu nhìn thoáng qua —— chín cái đuôi phấp phới theo gió.

"Tiểu Cửu, không phải là em thật chứ!"

Diệp Thiếu Dương kêu to lên, thiếu chút nữa ngã từ trên lưng cô xuống.

"Thiếu Dương, là em."

Là giọng nói của Tiểu Cửu!

Quả thực hồn về nhiễu giấc mộng.

Hơn nửa ngày Diệp Thiếu Dương vẫn cho rằng mình đang nằm mơ.

"Tại sao em lại ở đây, trước đó em đã đi đâu, vì sao lâu như vậy không tới tìm anh, làm sao em biết anh ở chỗ này?" Diệp Thiếu Dương hỏi một hơi những điều này.

Tiểu Cửu cười một tiếng nói rằng: "Hiện tại không phải lúc để trò chuyện, phải mau chạy thoát thân. Đạo Phong kêu em mai phục ở đây, chính là vì muốn tìm cơ hội cứu anh. Sau khi anh hẹn sẵn với Từ Văn Trường, Đạo Phong cũng tính đến chuyện Quỷ Vương sẽ đến mai phục, cho nên đã sớm bố trí."

"Như vậy... Vậy mọi người vì sao không sớm đi ra hỗ trợ?"

Tiểu Cửu bất đắc dĩ nói rằng: "Bọn em có đi ra, cũng không phải đối thủ của Quỷ Vương và Minh Hà Lão Tổ, nên dứt khoát giấu đi hai người, làm kì binh, thời điểm mấu chốt không chừng có thể phát huy công dụng, quả nhiên."

Hóa ra là như vậy!

Diệp Thiếu Dương còn muốn nói điều gì, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng kêu vang vọng mà bi thương: "Tiểu Thiên sư..."

Diệp Thiếu Dương vội quay đầu lại, nhìn theo tiếng kêu, thấy được người nói chuyện kia —— Từ Văn Trường, nhân ảnh của hắn phiêu phù trong giữa nước và trời, đối thủ của hắn, Hữu Quân đã không thấy.

Âm dương nhị khí đang dùng tốc độ cực nhanh triển khai lan tràn, cự ly cách Từ Văn Trường đã rất gần, mắt thấy sẽ nuốt chửng hắn.

"Đi đi!" Diệp Thiếu Dương hét lớn một tiếng, nhưng hắn cũng nhìn ra được, vị trí chỗ Từ Văn Trường đứng, muốn chạy trốn sợ là không làm được. "Thiếu Dương, không còn kịp rồi..." Tiểu Cửu rất bối rối.

Diệp Thiếu Dương không để ý tới, ném Tô Yên cho Tiểu Cửu, bản thân tung người nhảy lên, tiến về phía Từ Văn Trường.

Một mảnh lưới lớn huyết quang do Minh Hà Lão Tổ biến thành đang bay tới trước mặt.

Đạo Phong, Dương Cung Tử và Tiêu Đồ cùng nhau từ bên hông xẹt qua, Minh Hà Lão Tổ không đi tìm bọn họ phiền phức, dù sao mục tiêu của hắn là Tô Yên trong lòng Diệp Thiếu Dương, hơn nữa Đạo Phong ba người thực lực quá mạnh mẽ, nhất thời cũng không đánh chết được.

Diệp Thiếu Dương mới vừa khởi thế, đã bị Đạo Phong chạy tới giữ chặt, ném trở lại trên lưng Tiểu Cửu, nói rằng: "Báo thù cho hắn sau."

"Tiểu Thiên sư, đừng tới!"

Từ Văn Trường cũng phát hiện tình huống của bên này, vội vàng lên tiếng, hắn cũng biết mình khó thoát một kiếp, đơn giản cũng không chống cự nữa, chừa cho mình chút thể diện, hắn đứng vững ở giữa không trung, xua tay với Diệp Thiếu Dương,"Tiểu Thiên sư, Đạo Phong làm đúng, đừng tới cứu ta, ta chỉ muốn từ biệt ngươi, ta tin tưởng, ngươi nhất định có thể làm được, không cần quan tâm cái gì Nhân thần quan, ngươi, mới là hy vọng duy nhất của Tam giới!"

Đạo Phong đặt Diệp Thiếu Dương trên lưng Tiểu Cửu, vừa chạy như điên, Diệp Thiếu Dương vừa quay đầu lại nhìn, nước mắt che mờ hai mắt, hắn nhanh tay lau một cái, nhìn lại Từ Văn Trường.

Từ Văn Trường đầu đội khăn, mặc trường sam vàng nhạt, trong tay phe phẩy một cái chiết phiến, góc áo trường sam bay lên, đệ nhất sư gia Âm ty phong lưu phóng khoáng túc trí đa mưu.

Nhớ năm xưa khi hắn làm người, hắn làm sư gia, phụ tá Hồ tổng đốc, diệt trừ giặc Oa, quét sạch Nam Hải, một thân binh pháp tỉnh túy luyện thành "Uyên Ương trấn" đều truyền cho Thích tổng binh, uy chấn Lưu Cầu, bảo vệ biên cương...

Thành quỷ, lại là đệ nhất sư gia Luân hồi ti, nhưng làm hết toàn bộ đại sự của Âm ty, đặc biệt là sau khi Quỷ Vương chiếm lĩnh Âm ty, luôn luôn là hắn đứng ra xoay vần, tự tay làm mọi việc, chưa từng tỏ vẻ đối với người nào, suốt đời phong lưu phóng khoáng cử trọng nhược khinh, hôm nay, cuối cùng là đến tận cùng rồi.

Từ Văn Trường cười thản nhiên, giơ lên hai tay, hướng về phía Diệp Thiếu Dương hành lễ kiểu thời kỳ Tiên Tần cổ xưa: Trước tiên chắp tay đẩy ngang, sau đó khom lưng xuống thật thấp,"Tiểu Thiên sư, hạnh ngộ!" Diệp Thiếu Dương thoát khỏi ràng buộc của Đạo Phong, lại một lần nữa muốn tiến lên, ngay vào lúc này, âm dương nhị khí lan tràn tới, bao vây thân thể Từ Văn Trường lại.

Linh lực trong cơ thể hắn thiêu đốt, trong nháy mắt tựa như hỏa cầu sáng rực rỡ thật lớn đang bốc cháy, ánh sáng rực rỡ loá mắt không phải là đại biểu cho hắn khi còn sống sao?

Mấy giây sau, quang hoa tan biến, Từ Văn Trường đã không thấy đâu, vị trí trước đó của hắn chỉ còn lại một đống tỉnh phách.

Một kích tuyệt mệnh của Vô Cực Quỷ Vương, cho dù Từ Văn Trường là cường giả nhường đó, cũng có vẻ không chịu nổi một kích như vậy.

Thoáng cái đã không còn.

"Từ công, hạnh ngộ!"

Diệp Thiếu Dương nhìn tinh phách bay múa đầy trời, thì thào nói.

Tiểu Cửu khởi động tốc độ, nhảy vào thông đạo không gian, đi tới Vô Lượng Giới.

Diệp Thiếu Dương vô lực tựa vào trên lưng Tiểu Cửu, đầu vùi trong da lông mềm mại của cô, nước mắt vẫn tuôn rơi.

Cái chết của Từ Văn Trường đã kích động hắn rất nhiều, khoảng thời gian gần nhất, đã có nhiều người chết, Tiểu Mã, Thanh Vân Tử, Tu La giới chư thần... Hôm nay đến Từ Văn Trường người bạn cũ này cũng mất, nội tâm Diệp Thiếu Dương nào chỉ là thương cảm.

Hắn vẫn vùi đầu trong da lông phía sau Tiểu Cửu, mặc cho cô một đường rong ruổi, chờ đến khi cô dừng lại, Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn, phương đông đã tờ mờ sáng, bọn họ đang ở một chỗ trong rừng núi, trong không khí tràn ngập khí tức của hoa cỏ và bùn đất, Diệp Thiếu Dương biết là đã trở lại nhân gian.

Phía sau Đạo Phong ba người cũng đến rồi.

"Sư huynh ta đi đây." Tiêu Đồ liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, nói với Đạo Phong,"Lần này nể mặt huynh, ta tha cho hắn một mạng, lần sau gặp được ta nhất định phải giết hắn!"

Lúc này nội tâm Diệp Thiếu Dương vốn đang thập phần thương cảm, nghe xong lời này nhất thời giận không kiềm được, muốn rút kiếm ra ngay nhưng sờ bên hông thấy trống không, mới nhớ tới Thất Tỉnh Long Tuyền Kiếm trước đó bị mình dùng để sử xuất một kích tuyệt mệnh đối phó Minh Hà Lão Tổ, không kịp nhặt về, trong lòng như bị dội nước lạnh, kết quả Đạo Phong giơ tay lên ném qua một thanh kiếm, chính là Thất Tinh Long Tuyền Kiếm. "Lão bằng hữu, xin lỗi..."

Kinh qua một cơn giật mình, nỗi tức giận của Diệp Thiếu Dương cũng biến mất, không nói cái gì nữa.

"Ngươi muốn liều mạng cùng ta sao?" Tiêu Đồ lạnh lùng nói.

"Tương lai ngươi ắt gặp đột tử!" Diệp Thiếu Dương nói xong không để ý tới cô.

"Hai ta không biết ai chết trước nữa." Tiêu đồ cũng đối chọi gay gắt trả lời một câu.

Dương Cung Tử vỗ Tiêu Đồ một cái, nói rằng: "Đi nhanh đi."

Tiêu Đồ cũng biết có bọn họ ở đây, lần này không thể đánh nhau được, phẫn nộ rời đi.

Đạo Phong đi tới bên cạnh Diệp Thiếu Dương, một tay đặt lên trên bả vai hắn, nói rằng: "Một kích súc lực của Quỷ Vương, dính phải sẽ chết, không có cách nào khác."

Diệp Thiếu Dương cũng biết không có cách nào khác, hắn không trách Đạo Phong, dù sao lúc đó Đạo Phong ba người đều cách Từ Văn Trường một khoảng cách nhất định, nếu như tiến lên cứu hắn, căn bản cũng không kịp chạy tới, kết quả cũng chỉ là nhiều người mất mạng hơn.

Đến Đạo Phong còn xác định tuyệt đối không chống được, thì sẽ không có gì bất ngờ để nói nữa.

Diệp Thiếu Dương chỉ là rất bi thương, trong đầu nhiều lần nghĩ tới câu nói sau cùng của Từ Văn Trường.

"Ngươi, mới là hy vọng duy nhất của Tam giới!"
Bình Luận (0)
Comment