Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3475 - Chương 3482: Cửu Thiên Huyền Nữ Thật (3)

Chương 3482: Cửu Thiên Huyền Nữ Thật (3) Chương 3482: Cửu Thiên Huyền Nữ Thật (3)Chương 3482: Cửu Thiên Huyền Nữ Thật (3)

"Cho nên..." Minh Hà Lão Tổ thản nhiên nói.

"Cho nên ngươi không thể làm cây súng cho y, hôm nay có bọn ta ở đây, y có thể sử dụng ngươi, nguyện ý xưng huynh gọi đệ với ngươi, đợi bọn ta không còn nữa, y sẽ bắt đầu tiêu diệt ngươi ta cho ngươi biết."

Minh Hà Lão Tổ trầm mặc một lát, đột nhiên cười như điên.

"Diệp Thiếu Dương, Quỷ Vương nói con người ngươi âm hiểm giả dối, ở trên chiến trường là kẻ quỷ kế đa đoan đệ nhất thiên hạ, lúc đầu ta còn không tin, hôm nay ta tin rồi."

Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng nói rằng: "Ngươi không tin ta, thì ngươi cứ làm đi, không ai quản ngươi, ngươi cứ theo y làm con chó liếm chân đi, ta nói sẽ không có kết cục tốt đâu, người biết phim Tiểu binh Trương Dát không?"

Minh Hà Lão Tổ dứt khoát ngậm miệng.

"Trong Tiểu binh Trương Dát có một câu thoại rất hay, đừng xem ngươi ngày hôm nay tài giỏi mà vui mừng, ngày mai có thể bị thanh trừ. Ngươi nghĩ rằng ngươi tài giỏi, sớm muộn gì cũng có lúc ngươi phải khóc, ngươi gây chuyện với ai, đến lúc ăn phân cũng không tới phần của người!"

Minh Hà Lão Tổ làm như không nhìn thấy, bằng không nhất định là hắc tuyến đầy đầu. Ngôn ngữ thô tục như thế, nói cho một đại ma đầu tam giới nghe, ngoại trừ Diệp Thiếu Dương cũng không ai có thể làm được.

Trong huyết quang vang lên tiếng than thở của Minh Hà Lão Tổ: "Ta thực sự đã trúng kế của ngươi, nghe ngươi nói nhiều như vậy..."

Tấm lưới huyết quang lớn đang mở rộng bắt đầu co rút lại, thế tiến công trong nháy mắt mãnh liệt hơn rất nhiều, sau đó mặc kệ Diệp Thiếu Dương nói xằng xiên những gì, Minh Hà Lão Tổ một mực đều không nghe, chỉ điên cuồng tiến công, gia tốc tiêu hao chân khí của hắn.

Bên kia, Đạo Phong và Dương Cung Tử phối hợp cũng rất tốt, hai người xoay quanh bên người Quỷ Vương, vẫn quấn lấy y. Vô Cực Quỷ Vương nắm trong tay cục diện, cũng bắt đầu tăng mạnh thế tiến công, Đạo Phong và Dương Cung Tử có chút không chống nổi.

Rống!

Một tiếng long ngâm.

Một con kim long ngũ trảo từ trong nước biển phá không mà ra, cuồn cuộn nổi lên cơn sóng gió động trời, đụng tới hướng Vô Cực Quỷ Vương. Diệp Thiếu Dương thấy một màn như vậy cũng hiểu, hóa ra bọn Đạo Phong đã tới từ sớm, để cho Tiêu Đồ mai phục tại trong Thái Hư Hóa Cảnh này, thực lực của Tiêu Đồ tuy rằng ngang ngửa bản thân mình, nhưng giao long vào nước, uy lực bội phần, nước biển nơi này vốn ẩn chứa linh lực cực kỳ cường đại, một khi bị cô điều động, giống như khí thế vạn quân.

"Đi giúp Thiếu Dương!"

Đạo Phong sai sử tiêu đồ.

"Tự huynh đi đi."

Tiêu Đồ lạnh lùng nói, vây bắt Vô Cực Quỷ Vương điên cuồng tấn công.

Quả nhiên cô còn ghỉ hận.

"Các ngươi có từng suy nghĩ, làm như vậy có ý nghĩa gì không." Đối mặt ba đại cường giả vây công, Vô Cực Quỷ Vương không loạn chút nào, rồi đột nhiên thay đổi thế tiến công, hướng lên trên phương phi thăng một chút, hai tay tựa như niết quyết, tách ra hai bên người, trong tay trái không ngừng phóng xuất ra khí tức màu đỏ, tay phải lại lại màu đen, từng cỗ một giống như bọt khí, đổ vào trên dưới quanh thân, mặc dù không phải là thế tiến công, nhưng khí tràng cường đại, ngay cả Đạo Phong ba người cũng không tiến lại gần được.

Nhân ảnh của y cũng biến thành mơ hồ, một phân thành hai, nhìn qua có vẻ như là hình ảnh không gian ba chiều vài thập niên trước rất thịnh hành, có lúc nhìn là một nữ tử, xinh đẹp âm nhu, đã không còn là bộ dáng của Nhuế Lãnh Ngọc.

Nhìn kỹ hơn, lại một nam tử oai hùng dương cương.

Hai người này chồng chéo lên nhau, tuy hai mà một, hai đạo bọt khí một đen một đỏ vờn quanh trước người bọn họ, từ từ hội tụ vào một chỗ, cuối cùng trở thành một điểm nhỏ đến nhìn không thấy, lại tràn ngược ra bốn phía, đỏ đen giao hòa, cuối cùng thành một loại màu sắc trên đời chưa từng nhìn thấy, tất nhiên cũng không cách nào hình dung được.

"Thượng hạ hoàn vũ hóa âm dương, nhị khí giao dung vạn vật sinh..."

Rõ ràng là một thanh âm, lại làm cho người ta nghe ra nam nữ khác nhau.

Đạo Phong vừa nhìn trận thế này, biết đây là Vô Cực Quỷ Vương sử xuất thủ đoạn mạnh nhất: Càn Khôn Sát, chính là vận dụng âm dương nhị khí đến một loại thuật pháp cực hạn.

Lập tức tế xuất ra Tam Hoa Tụ Đỉnh Ngũ Triêu nguyên khí, tạo ra được một hóa thân ngoại thân, đứng tại chỗ cũ chống đỡ, mắng Dương Cung Tử Tiêu Đồ và Dương Cung Tử tuy rằng chưa từng nhìn thấy thủ đoạn này của Vô Cực Quỷ Vương, nhưng hoàn toàn tin tưởng Đạo Phong, lập tức bay đi ra xa xa.

Từ Văn Trường đang bị Hữu Quân áp chế rất khổ sở, nghe Đạo Phong hô hoán, cũng lập tức muốn chạy trốn, nhưng bị Hữu Quân liên tục cường công, tuy rằng cuối cùng cũng phải bỏ chạy —— nhưng đối đích là cường giả đẳng cấp ngang ngửa, chỉ cần chưa bị khống chế, vẫn luôn có thể chạy trốn.

Nhưng hắn vẫn chậm một nhịp.

Hai khí đỏ đen trong nháy mắt như pháo hoa nở rộ từ không trung tản ra, trong đó một khí gặp phải hóa thân thân ngoại của Đạo Phong, bị cản trở một chút, tiếp theo hóa thân trong nháy mắt hòa tan.

"Khói sương" đi theo phương hướng kia thì không bị cản trở bắt đầu lan tràn mở rộng trên đất, tốc độ nhanh đến khó có thể tưởng tượng.

Trước khi yên vụ khuếch tán, Diệp Thiếu Dương đã quán chú toàn thân pháp lực vào trong Thất Tỉnh Long Tuyền Kiếm, xuất ra một kích mạnh nhất về phía Minh Hà Lão Tổ —— cục diện trước mắt tuy rằng trắc trở, nhưng thực sự hắn cũng để lại một chiêu, hôm nay nhìn thấy nhóm Đạo Phong đều chạy về bên này, biết không đi nữa là không còn kịp rồi, vì vậy cũng không tính toán thời cơ, trực tiếp tế xuất thủ đoạn mạnh nhất.

Trước chiến đấu, tuy rằng Minh Hà Lão Tổ cho rằng thực lực của hắn không giống như tầm thường, nhưng hắn bị nhốt ở Minh Hà quá lâu, đối với pháp sư nhân gian thực sự có chút khinh địch, trước đó Diệp Thiếu Dương lại bla bla nói những lời xàm xí, để cho nội tâm hắn càng khinh thường, không khỏi cũng có chút khinh địch, bởi vậy mãi đến khi Diệp Thiếu Dương tế xuất một kích mạnh nhất, Minh Hà Lão Tổ mới biết mình xem thường đối thủ.

Nhưng mà chênh lệch tuyệt đối về thực lực khiến hắn không luống cuống chút nào,"Mạng nhện" chợt co rút lại, va chạm vào Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, bộc phát ra tiếng nổ vang trời, Diệp Thiếu Dương sớm có chuẩn bị, lập tức tung người nhảy một cái, khi hắn cho rằng mình sắp chạy thoát rồi, đột nhiên vai trái tê rần, quay đầu nhìn lại, lại có một cánh tay máu thò ra, nắm chặt lấy vai hắn, huyết khí trong nháy mắt lan tràn tới trên người, bộ vị bị nhuộm huyết khí lập tức mất đi tri giác.

Diệp Thiếu Dương kinh hãi.

Lúc này Đạo Phong ba người đang từ đàng xa bay tới, đi ngang qua mình đương nhiên có thể ra tay cứu viện, thế nhưng không kịp.

May là Diệp Thiếu Dương có thực lực siêu cường, trước đó đánh lén thể tung người đào tẩu, lúc này nếu muốn làm phép, nhất định trước tiên phải lấy hơi, không nói đến coi như mình lấy hơi rồi có thể đào tẩu thành công hay không, với tốc độ lan tràn của huyết khí, khi đó sợ là toàn thân mình đều đã bị ăn mòn.

Vô kế khả thi. Trong nháy mắt này, Diệp Thiếu Dương ngửi được mùi chết chóc, cảm giác này không phải là chưa từng có, nhưng đã lâu lắm rồi không có.

Đạo Phong ba người cũng thấy một màn như vậy, liều mạng bay tới cứu, cũng là không còn kịp nữa rồi.

Sống chết trước mắt, một luồng bạch quang bay tới, vừa lúc đánh lên cánh tay máu đang nắm lấy vai Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương còn chưa phục hồi tỉnh thần lại, đã bị một thứ lông xù mềm mượt quấn lấy thắt lưng, lập tức nhấc ra, rơi lên một thứ gì đó cũng lông xù mềm mượt như vậy, bên tai gió thổi nhanh như điện chớp, vật dưới thân kia dùng tốc độ cực nhanh vọt tới Vô Lượng Giới.

Diệp Thiếu Dương trong lòng ôm thật chặt Tô Yên, nửa ngày mới hồi phục tỉnh thần lại, chỉ thấy con vật to lớn dưới thân mình cả người tuyết trắng, từ phía sau nhìn chỉ có thể nhìn thấy hai lỗ tai dựng thẳng lên, trong lòng nhói lên một cái.
Bình Luận (0)
Comment