Chương 3491: Phản Bội (1)
Chương 3491: Phản Bội (1)Chương 3491: Phản Bội (1)
"Để lại Tô Yên."
Nguyên Thần đi tới phía hắn, vừa nói,"Tôi sẽ không làm gì cô ấy, còn có thể dốc lòng chăm sóc cô ấy."
Diệp Tiểu Mộc vừa nghe liền biết mục đích của hắn, lập tức không nói gì, lấy hơi một cái, lại đi tới phía hắn.
Nếu không thể trốn đi, vậy cũng chỉ có thể đánh một trận.
Vì Tô Yên.
Nguyên Thần nhìn thấy hắn đi tới phía mình, cũng là ngây ra một lúc, lập tức cười cười, cũng không nói gì nữa, bàn tay lay động một ngón tay, lại có mấy luồng mây tía bay lên, trên không trung liên tiếp tạo thành một đạo Ngũ Mang Tỉnh Chú, đè xuống trước mặt Diệp Tiểu Mộc.
Keng một tiếng, Diệp Tiểu Mộc rút ra Hiên Viên kiếm, lấy kiếm khí kết trận đối kháng.
"Hiên Viên kiếm! Cha cậu thật sự rất tốt với cậu!"
Cũng may trong lúc nguy nan, Diệp Tiểu Mộc căn bản không nghe thấy hắn nói cái gì, chỉ cảm thấy dưới cường công của Ngũ Mang Tỉnh Chú, kết giới mình dựa vào kiếm khí để bố trí lung lay sắp đổ, đây là dựa vào kiếm khí cường đại của Hiên Viên kiếm, nếu như là tay không đối địch, Diệp Tiểu Mộc tin tưởng lúc này mình đã toi đời rồi.
Chênh lệch thực lực quá lớn...
Ngũ Mang Tinh Chú rốt cục đột phá kiếm khí, phong tỏa hắn vào chính giữa, phản ứng thân thể cũng càng ngày càng chậm chạp.
Trong lòng bỗng nhiên khẽ động, ngón tay cứa lên kiếm phong, để cho máu chảy ra, bị Hiên Viên kiếm hấp thu, nhờ vậy hút ra nhiều linh khí hơn.
Đây là chiến thuật khi hắn rơi vào đường cùng: Lượng tồn và cường độ nguyên khí trong cơ thể hắn hoàn toàn không cùng một đẳng cấp so với Nguyên Thần, cũng là hắn đột nhiên nhớ tới lượng linh lực to lớn ẩn chứa trong Hiên Viên kiếm tạm thời bản thân không có cách nào luyện hóa, muốn phát ra ngoài một ít, dùng để đối kháng thế tiến công của Nguyên Thần, kết quả mới vừa thả ra ngoài một ít, đã bị Nguyên Thần phát giác, làm phép để thăng uy lực của Ngũ Mang Tỉnh Chú tới cực hạn.
Diệp Tiểu Mộc nhất thời cảm thấy linh lực trong Hiên Viên kiếm bị ngăn chặn, không dẫn được chút nào, trong lòng đang kinh hãi, Nguyên Thần đã đi tới đưa †av cham vào trán hắn. thản nhiên nói rằnœ- "Tâi chÌ cần khẽ dùng lực, cậu sẽ chết ngay."
"Cái gì thiên mệnh, cái gì hậu nhân tông sư, đều vô dụng..."
Diệp Tiểu Mộc gắng gượng, nghe hắn đứng đây nói năng trâng tráo.
"Nhưng mà, thực sự tôi cũng không dám giết cậu."
Nguyên Thần để ngón tay xuống, cởi bỏ dây buộc trên lưng hắn.
"Tối nay cậu hãy ra đi, sau đó không nên xuất hiện ở Pháp Thuật Giới, Tô Yên sẽ sống an toàn ở chỗ này của tôi một khoảng thời gian, cho đến khi tôi ngồi vững vị trí thứ nhất Pháp Thuật Giới... Đến lúc đó tôi sẽ trả cô ấy lại cho cậu."
Hắn cởi dây lưng ra, một tay ôm lấy Tô Yên, đột nhiên cảm thấy bên sườn tê rần, cúi đầu nhìn lại, thấy được một màn không thể tin, Diệp Tiểu Mộc dùng kiếm cắm vào phần bụng bên trái của hắn.
Mà ở trên người của hắn, tràn ngập một tầng quang huy màu vàng đậm.
"Tôi sẽ không... cho anh cướp đi cô ấy!"
Diệp Tiểu Mộc rút Hiên Viên kiếm ra, trực tiếp đâm tới hướng đầu của hắn.
Nguyên Thần vốn đang trong cơn kinh hãi, khoảng cách giữa hai người lại gần như vậy, mắt thấy không thể ngăn trở, Nguyên Thần không thể làm gì khác hơn là giơ tay lên, Ngũ Mang Tinh Chú trong nháy mắt co rút lại, hóa thành một luồng mây tía, quấn quanh năm ngón tay hắn.
Kiếm phong đâm vào trên tay hắn, bị mây tía ngăn trở, nhưng Hiên Viên kiếm sắc bén nhường nào, Nguyên Thần chỉ ngăn cản được chốc lát, kiếm phong đã xuyên qua lòng bàn tay, Nguyên Thần tuy rằng bị thương, nhưng chỉ chậm lại một hơi thở, nhất thời lui về phía sau, một tay bưng vết thương bên sườn, không thể tin được mà nhìn Diệp Tiểu Mộc.
Hắn không thể tin được những gì bản thân mới vừa trải qua.
Diệp Tiểu Mộc rõ ràng bị bản thân dùng Ngũ Mang Tinh Chú khóa cứng, với thực lực của hắn tuyệt đối không cách nào phá trận, là lực lượng gì khiến cho hắn làm được?
Hắn đâu biết rằng, Diệp Tiểu Mộc cũng là mới vừa rồi nhìn thấy hắn tiếp xúc Tô Yên, bạo phát ra một cỗ lực lượng không biết từ đâu đến, giải khai phong tỏa của Ngũ Mang Tỉnh Chú trên người, trong nháy mắt điều động linh lực trong Hiên Viên kiếm ra, hơn nữa Nguyên Thần cho rằng đã nắm chắc phần thắng, đề phòng sơ suất, lúc này mới trúng chiêu.
Diệp Tiểu Mộc thừa dịp hắn phân tâm, vội vàng dùng bảo kiếm kết vào với nhau, bay tới hướng Nguyên Thần.
Nguyên Thần ôm vết thương tác chiến, đợi đến khi hoàn toàn hóa giải kiếm trận, Diệp Tiểu Mộc và Tô Yên đã không thấy bóng dáng.
Đáng ghét!
Nguyên Thần trong lòng giận dữ âu sầu biết bao nhiêu, nhưng cũng không đuổi lên phía trước——— hắn chắc chắn đuổi kịp Diệp Tiểu Mộc, dù sao hắn vẫn đang cõng Tô Yên theo. Thế nhưng từ sau khi bọn họ chạy khỏi căn nhà này, kế hoạch của chính mình đã tuyên cáo thất bại rồi:
Ở đây không phải thể nơi hoang giao dã ngoại, là khu ký túc xá của trung tâm Hiệp hội không phải nơi xung quanh vắng vẻ, ở trong viện của biệt thự này, cho dù xảy ra chuyện gì người ngoài sẽ không biết, một khi đi ra ngoài, bên ngoài khắp nơi đều là người, bản thân không thể làm gì Diệp Tiểu Mộc trước mặt mọi người.
Thế nhưng để cho hắn chạy đi... Một khi hắn nói ra chuyện tối nay, danh tiếng của mình coi như xong.
Nguyên Thần suy nghĩ hồi lâu, nghĩ ra một kế, bước nhanh đi tới tiền viện, tìm đến Nguyên Tịch đang bị mình làm phép định trụ, giải thoát cho cô.
"Vừa rồi anh cũng là bất đắc dĩ." Nguyên Thần đỡ muội muội dậy, thở dài nói rằng: "Chuyện của Hiểu Húc, anh thật không ngờ sẽ như vậy, anh... cũng rất hổ thẹn, nhưng chúng ta dù sao cũng là huynh muội, anh không muốn vì chuyện này mà sinh ra ngăn cách, em hiểu ý anh không?"
Nguyên Tịch thở dài nói: "Ngăn cách đã sinh ra, chuyện này, cả đời em cũng sẽ không tha thứ cho anh, nếu như anh nói nhiều như vậy, chỉ vì lừa dối em tiếp tục giúp anh làm việc, anh dẹp ý niệm này đi."
Nguyên Thần thần sắc có chút đau thương lắc đầu,"Trước kia em hỏi anh, nếu như không giết em sẽ mất đi tất cả, anh có thể động thủ hay không, đáp án của anh là: Sẽ không. Nói anh là kẻ âm mưu cũng được, kẻ có dã tâm cũng tốt, anh đều nhận hết, nhưng anh cũng là con người, anh cũng có thứ quan trọng nhất ở sâu trong nội tâm, đó chính là em... Tiểu Tịch, em là muội muội anh, trên đời này không có bất kỳ vật gì quan trọng với anh hơn em.
Nguyên Tịch nghe những lời này, thần sắc không khỏi có chút dịu lại.
"Anh sẽ không để để em làm gì cho anh nữa, em đi tìm Hiểu Húc đi, nhưng anh khổ cực nửa cuộc đời mới có cục diện này, em cũng không nhẫn tâm thấy anh ngã xuống, tất cả nỗ lực hoàn toàn uổng phí như vậy chứ, cho nên, anh mong muốn em vì anh làm một chuyện cuối cùng." "Em đi khuyên Tiểu Mộc, kêu cậu ấy đừng nói ra chuyện ngày hôm nay, đây là thứ nhất, thứ hai, tốt nhất là không nên làm chức chưởng giáo này, không nên đứng ra phản đối anh."
"Khuyên cậu ấy bảo mật, chuyện này có thể làm được, về những thứ khác, còn phải xem cậu ấy thế nào. Em chỉ có thể đi thử một chút."
Nguyên Thần hài lòng gật đầu.
Nguyên Tịch đứng lên, đi đến ngoài cửa viện, tới cửa lại quay đầu nói rằng: "Gọi điện thoại cho hắn xong, em sẽ xuống núi, có thể... em sẽ không trở lại nữa."
Nguyên Thần nhìn muội muội, khe khẽ thở dài, nói: "Chí ít trở về một lần nữa, tranh thủ mang theo Hiểu Húc cùng về. Đến lúc đó anh sẽ làm ca ca tốt."
Nguyên Tịch mỉm cười, rời khỏi viện môn.
Cô không biết Diệp Tiểu Mộc đi đâu, cũng không biết hắn có mang theo điện thoại di động hay không, ôm theo tâm lý thử một lần mà gọi điện thoại cho hắn, kết quả thật đúng là gọi được.