Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3485 - Chương 3492: Phản Bội (2)

Chương 3492: Phản Bội (2) Chương 3492: Phản Bội (2)Chương 3492: Phản Bội (2)

"Cô không sao chứ?"

Diệp Tiểu Mộc trước tiên ân cần hỏi thăm cô.

"Tôi không sao, dù sao đó cũng là anh trai tôi."

Nguyên Tịch truyền lại những lời Nguyên Thần đã nói trước kia, sau đó nói: "Tiểu Mộc, tôi không cần cậu phải nể mặt tôi, nhưng mà nếu như bây giờ cậu làm to chuyện, vừa lúc để cho đám người Tam Giới Minh mượn cớ, đến lúc đó Pháp Thuật Giới nhất định sẽ đại loạn, tạo cơ hội cho Vô Cực Quỷ Vương và Minh Hà Lão Tổ xâm chiếm... Cho nên, chuyện tối nay, tôi vẫn mong là cậu không công khai."

Diệp Tiểu Mộc suy nghĩ một chút, nhận lời với cô, kỳ thực cho dù Nguyên Tịch không nói ra nhiều đạo lý lớn đến thế, chỉ dựa vào phần ân tình vừa rồi cô ấy đã cứu mình và Tô Yên, hắn cũng sẽ nhận lời.

"Về phần chưởng giáo... Kỳ thực vốn dĩ tôi cũng không muốn làm, coi như bỏ đi, tôi không muốn gây chuyện nữa."

Trước khi mang theo Tô Yên tìm đường xuống núi, Diệp Tiểu Mộc suy nghĩ rất nhiều, hắn lo lắng khi mình lên làm chưởng giáo, sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, kỳ thực hắn không sợ, nhưng hắn rất lo lắng xảy ra những chuyện như tối nay, dù sao mình không thể lúc nào cũng cõng theo Tô Yên trên lưng, lỡ như lại có người dùng Tô Yên để uy hiếp bản thân... Còn nữa chính là chuyện tối nay Tô Ngọc và Nguyên Thần tự mình ra tay, khiến cho hắn cảm thấy Pháp Thuật Giới thực sự quá phức tạp, bằng hữu cũng có thể thoáng cái trở thành địch nhân.

Điểm này khác rất xa với lý tưởng trở thành pháp sư của hắn, lúc ban đầu hắn chỉ muốn học được một thân bản lĩnh, hàng yêu trừ ma, không nghĩ tới trong Pháp Thuật Giới nhiều chuyện ngươi lừa ta gạt như vậy, với tính cách của hắn cũng rất muốn trốn tránh.

Về phần dẫn dắt của tiền bối "Ngô Gia Vĩ", Diệp Tiểu Mộc nghĩ hắn quá coi trọng bản thân, cũng chỉ có thể lần sau gặp mặt nói với hắn một tiếng xin lỗi, còn mình, thực sự không thể làm nên việc được.

Vì vậy hắn đã nhận lời với Nguyên Tịch. Nhưng mà ở trong biệt thự hắn vẫn còn để rất nhiều đồ đạc, sau đó Nguyên Tịch mang xuống cho hắn. Bản thân Nguyên Tịch cũng không lên núi, nhưng ở hiệp hội vẫn có mấy thủ hạ có thể tin được, vì vậy để cho bọn họ đi giúp Diệp Tiểu Mộc thu dọn, xếp vào rương hành lý của hai người, đưa đến dưới chân núi cho hắn.

Nguyên Tịch cũng cùng đi xuống núi, sau khi gặp mặt hỏi Diệp Tiểu Môêc muiến đi đầu. "Tôi về Xuân Thành, đi tìm Lão Quách, để ông ấy nghĩ cách cứu Tiểu Yên."

Tuy rằng trước đó Ngô Gia Vĩ tỏ thái độ nhất định sẽ nghĩ cách cứu Tô Yên, nhưng hắn vẫn tín nhiệm Lão Quách hơn, ở trong mắt hắn Lão Quách gần như là không có gì làm không được.

"Cậu đi đi, chỉ là... Bộ dạng này của Tô Yên không thể nào đi máy bay hay xe lửa được, cậu có nghĩ tới chưa."

Diệp Tiểu Mộc lập tức ngẩn ra, đúng vậy, bộ dạng Tô Yên lúc này, nếu để người bình thường nhìn thấy, chắc chắn sẽ cho rằng nhìn thấy quỷ, nhất định là không thể đi tàu cao tốc và máy bay, xem ra chỉ có thể thuê xe trở về.

Nhưng mà Tô Yên cũng chưa được xử lý ổn thỏa, trước đó Diệp Tiểu Mộc nghĩ mình sẽ bọc toàn thân Tô Yên lại, nói với tài xế... Đây là một thi thể? Dù sao cũng là hình dạng con người, nói thành những thứ khác khẳng định người ta sẽ không tin, nhưng nói là thi thể, chưa chắc gì người ta đã cho mình lên xe...

Trước đó hắn chỉ nghĩ đến chuyện xuống núi để đi về, căn bản không nghĩ tới những thứ này, bây giờ lại gặp chút khó khăn.

Lúc này Nguyên Tịch nói: "Tôi đã giúp cậu thì sẽ giúp đến cùng, tôi tìm người đưa hai người trở về."

"Tìm ai?"

"Một sư đệ của tôi, yên tâm, tuyệt đối tin cậy."

Nguyên Tịch lập tức gọi điện thoại, nói vị trí của mình, cúp điện thoại, hai người lặng lẽ nhìn nhau.

"Bản thân cô có dự định gì không?" Diệp Tiểu Mộc hỏi cô.

"Đi tìm Hiểu Húc."

"Anh ấy ở nơi nào?"

"Không biết."

"Vậy cô..."

"Chỉ cần anh ấy còn sống, tôi còn có cơ hội, từ từ đi tìm, may mà tôi cũng không có chuyện gì khác để làm." Cô cười chua xót với Diệp Tiểu Mộc, nói rằng: "Tôi không tìm được tình duyên cả đời của mình."

Diệp Tiểu Mộc ngơ ngẩn.

"Trước khi tìm được anh ấy, chí ít còn có niềm hy vọng này để tôi gắng gượng, để cho ta có việc để làm. Một khi tìm được... Nếu như anh ấy cự tuưêt tôi. tỉa hv vond cuối ùng ñnd bỉ mất eon đường †nd lai tâi fñna không biết nên đi như thế nào."

Diệp Tiểu Mộc nghe cô nói như vậy, trong lòng cũng rất đau buồn, thở dài nói rằng: "Tôi không phải kẻ biết an ủi người khác, nhưng tôi nghĩ, vẫn luôn còn hy vọng, có lẽ khi nào cô tìm được anh ấy thì nói cho tôi biết một tiếng, tôi có thể giúp cô khuyên anh ấy. Dù sao chúng tôi cũng là anh em tốt."

"Quan hệ giữa cậu và Tô Ngọc cũng không tệ, kết quả thì sao?"

"Đừng nói nữa. Nhưng Hiểu Húc không giống vậy, tôi tin tưởng anh ấy."

Nguyên Tịch nhìn sang Tô Yên được cõng sau lưng hắn, nói: "Trước tiên xử lý tốt chuyện của mình đi, chúng ta coi như là đồng bệnh tương liên."

Diệp Tiểu Mộc gật đầu.

Người Nguyên Tịch gọi còn chưa tới, hai người tiếp tục đứng yên lặng, Nguyên Tịch đột nhiên nhớ tới điều gì, do dự mãi, nói rằng: "Còn có một việc, tôi không biết cậu đã rõ hay chưa, 'Ngô Gia Vĩ' kia không phải là Ngô Gia Vĩ thật..."

Diệp Tiểu Mộc ngẩn ra một hồi, trong lòng giật nảy một cái."Chẳng lẽ là người xấu lừa gạt tôi?"

"Không phải vậy đâu. Cậu... thật sự không biết hắn là ai sao?"

Diệp Tiểu Mộc lắc đầu, thúc giục hỏi cô đó là ai.

"Hắn là Diệp Thiếu Dương."

Diệp Thiếu Dương??

Diệp Tiểu Mộc lúc đầu không phản ứng kịp, một lát sau cuối cùng cũng hiểu được, ngơ ngác nhìn Nguyên Tịch."Không phải hắn chết rồi sao?"

"Hắn không chết, chỉ là bị nhốt ở trong thời gian của quá khứ, hôm nay hắn đã trở về, mà hắn đã trở lại từ lâu rồi."

"Chuyện này..." Diệp Tiểu Mộc cả kinh nói không ra lời, hóa ra người cho mình Hiên Viên kiếm, lại là Diệp Thiếu Dương trong truyền thuyết! Chuyện này quá... Diệp Tiểu Mộc không tìm được từ ngữ để hình dung cảm giác trong lòng.

"Cô, làm sao cô biết được?"

"Nói ra rất dài dòng, dù sao tin tức này tuyệt đối không sai." Nguyên Tịch nhíu mày nhìn hắn."Cậu thật sự giống như không hay biết chút nào?"

"Hắn chỉ nói hắn là Ngô Gia Vĩ... Tôi lại không biết hắn, tôi nào biết đâu: rằng hắn nói th↠hav aiả " "Hắn không nói với cậu điều gì khác?"

Diệp Tiểu Mộc suy nghĩ một chút, lắc đầu.

"Vậy thì lạ quá, vì hắn sao không nói cho cậu biết chân tướng..." Nguyên Tịch tự lẩm bẩm, bị Diệp Tiểu Mộc nghe được, hỏi: "Chân tướng gì?"

Nguyên Tịch suy nghĩ một chút, nếu Diệp Thiếu Dương chưa nói cho hắn biết, nhất định là xuất phát từ nỗi lo lắng gì, mình dứt khoát không được nhiều lời, vì vậy lắc đầu tỏ ý không có gì.

"Sao tôi lại có cảm giác cô có chuyện gì giấu tôi, à không riêng gì cô, hình như người khác cũng vậy..."

Nguyên Tịch cười cười,"Nói chung không phải là chuyện xấu đâu."

Diệp Tiểu Mộc còn muốn hỏi lại, lúc này một bóng người theo sơn đạo đi xuống, đi thằng đến bên cạnh Nguyên Tịch, nghỉ ngờ nhìn hắn.

Diệp Tiểu Mộc quan sát, là một thanh niên đồng lứa với mình, vừa cao vừa gầy, mắt rất to, nhìn có vẻ rất thân thiện. Diệp Tiểu Mộc vừa nhìn là nhận ra đã gặp nhau ở trên núi từ trước, thế nhưng chưa nói chuyện qua, cũng không biết tên gọi là gì.

"Cậu ấy là Kiều Dũng Bằng, sư đệ của tôi, cũng là người mà tôi tín nhiệm nhất, vị này không cần giới thiệu ha."

Kiều Dũng Bằng chắp tay với Diệp Tiểu Mộc , cười nói: "Hành lễ với Nhân thần quan."

"Không rảnh nói giỡn đâu." Nguyên Tịch nói nhiệm vụ với hắn: Để hắn lái xe đem Diệp Tiểu Mộc đi thằng đến Xuân Thành, đồng thời dọc theo đường đi nghe theo chỉ huy của Diệp Tiểu Mộc.
Bình Luận (0)
Comment