Chương 3493: Phóng Thích Xi Vưu (1)
Chương 3493: Phóng Thích Xi Vưu (1)Chương 3493: Phóng Thích Xi Vưu (1)
Từ nơi này đến Xuân Thành không dưới ngàn dặm, hơn nữa còn phải lập tức xuất phát, nếu là người bình thường nhất định sẽ chần chừ, nhưng Kiều Dũng Bằng nghe xong lập tức tựu gật đầu nói: "Nếu như sư tỷ đã dặn dò, không thành vấn đề." Sau đó cười cười với Diệp Tiểu Mộc,"Nhân thần quan, trên đường đi xin chiếu cố."
"Là anh chiếu cố tôi chứ, đa tạ." Diệp Tiểu Mộc thành khẩn nói lời cảm ơn.
Kiều Dũng Bằng khoát khoát tay,"Anh cảm ơn sư tỷ của tôi là được rồi, chuyện cô ấy đã sắp xếp, không cần nói gì, lúc nào thì xuất phát."
"Anh chạy xe đến nơi đây, lập tức xuất phát, nếu như có thiếu gì, sẽ mua trên đường đi."
Kiều Dũng Bằng đáp ứng một tiếng, đi đến bãi đậu xe trên núi.
Nguyên Tịch nói với Diệp Tiểu Mộc: "Hắn là sư đệ thân nhất của tôi, cậu cứ xem hắn như tôi là được, tuyệt đối tin cậy."
"Tôi không biết cảm ơn cô như thế nào."
"Tôi cho cậu thiếu đó." Nguyên Tịch nhún vai.
Kiều Dũng Bằng nhanh chóng lái xe tới, một chiếc Mercedes SUV. Diệp Tiểu Mộc cẩn thận đặt Tô Yên vào chỗ ngồi phía sau ô tô, thắt kỹ dây an toàn cho cô. Kiều Dũng Bằng nhìn thấy bộ dạng đáng sợ của Tô Yên, cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi gì.
Ô tô khởi động, Nguyên Tịch đứng đó nhìn theo bọn họ, hai người khoát tay với cô, lái xe chạy đi.
"Tiểu Mộc, chỉ mong cậu vĩnh viễn đừng trở về, cậu quá đơn thuần, mà Pháp Thuật Hiệp Hội này khắp nơi đều là bẩn thỉu..." Nguyên Tịch nhìn theo ánh đèn ô tô lắc lư, tự lẩm bẩm, một lát sau, cô quay đầu liếc mắt nhìn phía sau, cách đó không xa chính là cửa cung Cửu thiên âm dương cung, Nguyên Tịch biết Nguyên Thần đang nấp ở bên trong, vì vậy cất cao giọng nói: "Bây giờ anh yên tâm rồi chứ, em cũng đi đây."
Đợi một hồi, bên trong cánh cửa truyền đến tiếng nói hùng hồn của Nguyên Thần: "Em là muội muội của anh, anh sẽ không nói lời cảm ơn em. Anh ở trên núi chờ em."
"Mong là lúc em trở lại không phải là vì nhặt xác cho anh."
Nói xong cô cũng không quay đầu lại mà xuống núi.
Nguyên Thần biểu tình nghiêm nghị mà điêu tàn, thu hồi ánh mắt khỏi kiên nghị, thì thà thì thầm:
"Có thể xoay chuyển Tu Di, lại khiến nhật nguyệt nghịch quần; sau khi thiên địa sinh ra ta, có cái gì Huyền môn đạo đức tiên!"
Tróc Quỷ Liên Minh thì sao, Diệp Thiếu Dương thì thế nào?
Đầu là sinh linh tam giới, người khác có thể làm được, vì sao ta không làm được?
Ở trong núi đợi chừng mấy ngày, nhóm người Diệp Thiếu Dương lục tục chờ rất nhiều người tới, Ngô Gia Vĩ, Tứ Bảo, Lâm Tam Sinh cùng đi tới, bởi vì nơi này của Diệp Thiếu Dương tín hiệu điện thoại di động thực sự rất kém, bên ngoài không liên lạc được với ai, ba người Ngô Gia Vĩ đến mang theo một tin tức giật mình khác:
Diệp Tiểu Mộc không làm chưởng giáo, mà là suốt đêm mang theo Tô Yên về lại Xuân Thành, đi tìm Lão Quách xin giúp đỡ, đây cũng là nguyên nhân vì sao Lão Quách không tới.
"Thằng nhóc này sao lại không nghe lời vậy!" Diệp Thiếu Dương hơi tức giận, nhưng mà đau lòng nhiều hơn,"Thương tích của Tô Yên là do Minh Hà Lão Tổ gây ra, Quách sư huynh có thể có biện pháp gì?"
Lâm Tam Sinh nói: "Lão Quách không có biện pháp, nhưng ta thì có biện pháp."
Diệp Thiếu Dương trừng hai mắt nhìn hắn,"Ngươi có biện pháp? Sao ngươi không nói sớm, à, hình như ta cũng chưa từng hỏi ngươi."
Lâm Tam Sinh liếc hắn trắng mắt, nói rằng: "Ở Không giới bọn ta, có một tòa Tử Hoa sơn, trên núi khắp nơi đều là nham thạch màu tím, nham thạch màu tím này không phải vàng không phải đá, chính là hình thành từ nước trong con suối dưới chân núi chảy ra được làm lạnh, nước này không phải là nước bình thường, mà là cội nguồn sát khí của Không giới rút xuống địa khí để dùng, lâu dài nước sôi trào tràn ra, những gì rơi lên bên trên nước từ từ tạo thành loại núi đá màu tím này.
Hai bên núi đá từ từ chồng chất tăng cao, khiến khe suối này dâng lên tận đỉnh núi, hình thành một ao nước, còn về như thành phần ao nước này, trước đó có nói, chính là một cái khe Không giới dùng để 'tiết khí, dùng cách nói của Lục Hào —— "
"Dừng lại dừng lại!" Diệp Thiếu Dương đứng bên cạnh vừa dùng tay ra hiệu tạm dừng vừa không nhịn được nói rằng,"Ta biết những điều này ngươi vẫn chưa nói xong, nhưng đừng nói những chuyện không liên quan đến bọn ta có được không?"
Lâm Tam Sinh đang hứng thú nói chuyện thì bị cắt đứt nên có chút Thanh Tnì..."
Tứ Bảo không nhịn được thầm nói,"Sao lại cùng tên với phòng tắm đối diện nhà ta thế nhỉ..."
"Nghe đồn đây là nơi năm xưa Dương quý phi tắm, Không giới gọi nơi này là Hoa Thanh Trì là có một ý nghĩa, chính là bất luận sinh linh gì đi vào, đều sẽ được tắm rất sạch sẽ... Huyết nhục các thứ sẽ trở nên sạch sẽ, hồn phách có thể đi ra cũng không tệ."
"Đây không phải là nham thạch nóng chảy sao?" Diệp Thiếu Dương cả kinh nói.
"Ngươi có thể coi đó là nham thạch nóng chảy của Không giới."
"Vậy con người đi vào có còn sống không?"
"Nghe ta nói hết, có vài sinh linh truy cầu cực đoan, trước khi lôi kiếp tới, sẽ nhảy vào trong Hoa Thanh Trì, kiên trì càng lâu, cường độ thần hồn đề thăng càng cao, còn có một số tu sĩ dùng để tẩy tủy hoán cốt... Nói chung cũng có chỗ tốt , nhưng cửu tử nhất sinh, trên cơ bản đợi đến khi ngươi nhịn không được muốn đi ra, đã chậm rồi."
Mọi người nghe xong ngây ngẩn cả người.
"Ai lại ngu như vậy, lấy tính mệnh bản thân ra đùa giỡn chứ?" Tứ Bảo cảm thấy khó hiểu.
Lâm Tam Sinh nói: "Không giới có rất nhiều người sống đủ rồi, hơn trăm năm thậm chí ngàn năm kẹt trong bình cảnh, không hiếm người đi đánh cuộc một phen."
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: "Cho nên ngươi để Tô Yên đi vào đó ngâm mình, có thể rửa đi lớp áo máu bám trên người?"
"Không có gì mà nước Hoa Thanh Trì không rửa không sạch được."
"Thế nhưng... Nếu như ngay cả thân thể cũng bị hòa tan thì sao?"
Lâm Tam Sinh bất đắc dĩ nói: "Cho nên ta mới kêu Lão Quách nói cho Tiểu Mộc biết tình hình thực tế, để nó quyết định, ý kiến của ta là không đến cùng đường thì không nên thử. Nhưng mà hình như ngoại trừ cái này, thực sự cũng không có biện pháp nào khác, chí ít chúng ta đều không nghĩ ra cách gì cứu được cô ấy."
Đoàn người đều trầm mặc.
Sau cùng Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi nói rằng: "Hay là cứ chờ xem sao, chờ chúng ta xử lý xong chuyện bên này, khi trở về ta sẽ tìm Tiểu Mộc thương lượng. Trước tiên làm việc chính của chúng ta đã."
Diệp Thiếu Dương dẫn bọn hắn đi tới doanh địa nghỉ ngơi, sau khi trời cho mọi người ăn, thậm chí còn có rượu hoa tươi tự chưng cất bằng ống trúc.
"Không có đồ chay sao?" Tứ Bảo làm bộ hỏi một câu, nhíu mày nói rằng,"Một hòa thượng như ta ăn những món này không tốt lắm có phải không."
Ngô Gia Vĩ nói: "Ngươi thôi đi, ngươi đã hoàn tục bao nhiêu năm nay, còn già mồm nữa."
"Không được nói lung tung, dù sao ta cũng là đệ tử Phật môn, ài quên đi, cũng không có gì khác để ăn, ta ăn cái này nha." Tứ Bảo nghĩ một đám tộc nhân của Đàm Tiểu Tuệ đều đang ở bên cạnh nhìn mình, thực sự muốn làm bộ một chút, kết quả một tộc nhân ân cần nói rằng: "Nếu như đại sư ăn kiêng, ở đây chúng tôi có cơm lam..."
Tứ Bảo làm bộ không nghe thấy, cầm một đùi dê rừng lên ăn, tất cả mọi người nhìn hắn cười.
Tứ Bảo muốn tìm đề tài trò chuyện để bớt xấu hổ, kết quả thật đúng là nghĩ đến một chuyện quan trọng, vỗ đùi, nói với Diệp Thiếu Dương: "Đúng rồi Sơn Dương, có một chuyện rất quan trọng tôi quên nói với cậu. Ngay ngày hôm sau khi Tiểu Mộc rời khỏi trung tâm Hiệp hội, Bạch Vi —— chính là Cửu Thiên Huyền Nữ giả kia, tuyên bố Diệp Tiểu Mộc và Hiểu Húc không phải là Nhân thần quan thật, Nhân thần quan thật sự là Nguyên Thần..."