Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3489 - Chương 3496: Phóng Thích Xi Vưu (4)

Chương 3496: Phóng Thích Xi Vưu (4) Chương 3496: Phóng Thích Xi Vưu (4)Chương 3496: Phóng Thích Xi Vưu (4)

Trên đường đi không nói tiếng nào.

Sau cùng khi đi vào một rừng cây, Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên mở miệng nói: "Tiểu Cửu trở về, có phải anh rất vui không."

Diệp Thiếu Dương thoáng cái ngây ngẩn cả người. Nhuế Lãnh Ngọc cười nói: "Anh căng thẳng như vậy làm gì? Thừa nhận là được, em cũng không ghen tuông gì chuyện này."

Diệp Thiếu Dương có chút lúng túng mà cười, nói rằng: "Vậy em đã biết rõ còn hỏi nữa. Nhưng mà, cô ấy không giống em, cô ấy luôn xem em như chị cả."

Nhuế Lãnh Ngọc lắc đầu,"Lúc trước em cũng ghen, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, em đã sớm nhận ra, thời gian bị nhốt ở trên Thiên Khí Sơn, em đã nhận ra... Chớ đừng nói chỉ là cô ấy cùng anh ở bên nhau mười sáu năm, Thiếu Dương, đây không phải là cảm tình bình thường."

Diệp Thiếu Dương cúi đầu không nói lời nào.

"Ở phương diện này, anh vẫn cảm thấy bản thân mình quá hèn hạ, không có gì để thanh minh." Diệp Thiếu Dương ủ rũ nói.

"Không phức tạp như vậy đâu." Nhuế Lãnh Ngọc giơ hai tay nâng gò má hắn lên, cười với hắn "Anh có thể cùng người nào đi đến sau cùng, còn chưa biết chắc mà. Cũng may hiện tại không cần lo lắng những chuyện này, còn rất nhiều chuyện khẩn yếu cần làm, chí ít chờ diệt xong Quỷ Vương rồi sẽ quan tâm đến những chuyện cá nhân."

Diệp Thiếu Dương cầm tay cô, cười nói: "Có đôi khi em cũng rất thấu hiểu lòng người."

"Có đôi khi?"

Lông mi Nhuế Lãnh Ngọc dựng thẳng lên,"Không phải luôn là như vậy hay sao?"

"Phải phải, bất cứ lúc nào cũng rất thấu hiểu lòng người, dịu dàng động lòng người."

Nhuế Lãnh Ngọc cười khúc khích.

Diệp Thiếu Dương kìm lòng không đặng đưa tay ôm lấy cô, hướng miệng về phía mặt của cô.

"Này này." Nhuế Lãnh Ngọc trốn về phía sau, đưa tay chỉ phía sau hắn.

Diệp Thiếu Dương nhìn lại, Đạo Phong không biết đến đây từ lúc nào, đang đứng ở phía sau cách bọn họ không xa. "Trời ơi, trùm rình mò, bước đi không có chút tiếng động nào hết sao!"

"Bước chân của ta không có tiếng động." Đạo Phong mặt thộn ra.

"Vậy huynh phải cố ý gây ra chút tiếng động chứ! Huynh như vậy... Ừ? Huynh có việc sao?"

Đạo Phong từ trong tay áo móc ra một cuộn tranh, chính là Sơn Hà Xã Tắc Đồ, nói rằng: "Hai người cùng ta đi vào, làm một việc."

"Chuyện gì?"

"Đi vào sẽ biết."

Diệp Thiếu Dương cùng Nhuế Lãnh Ngọc nghỉ ngờ nhìn đối phương một cái, lục tục chui vào. Đạo Phong cũng tiến vào. Dương Cung Tử lập tức xuất hiện, cuốn Sơn Hà Xã Tắc Đồ lại, dùng một đạo linh phù quấn ở phía trên...

Bên trong vẫn là thế giới hồng hoang quen thuộc kia.

Sau khi đi vào, Đạo Phong cũng không đi xa, đi tới trước mặt tấm bia đá, quay lưng về phía bọn họ.

"Tuy rằng bóng lưng của huynh rất tuấn tú, nhưng đừng làm màu như vậy, rốt cuộc có chuyện gì huynh mau nói đi."

"Không ra được đâu."

Đạo Phong xoay người, nhìn Nhuế Lãnh Ngọc nói rằng,"Ta đã vẽ một đạo phù, sau khi chúng ta đi vào, Cung Tử sẽ dùng nó bao lấy Sơn Hà Xã Tắc Đồ, chỉ cần bùa không bị người từ bên ngoài phá hư, ba người chúng ta, cho dù nắm giữ chú ngữ, cũng đừng ai mong từ nơi này đi ra ngoài."

Nhuế Lãnh Ngọc mày nhăn lại,"Vì sao lại nhìn ta mà nói những điều này?"

"Bởi vì người ta tìm chính là ngươi."

Diệp Thiếu Dương sau một hồi kinh ngạc đã phục hồi tinh thần lại, vừa muốn mở miệng chất vấn đạo phong, Đạo Phong đã giành nói trước: "Còn chưa tới lúc đệ nói chuyện, đệ nghe là tốt rồi."

Tiếp theo đi một bước tới trước mặt Nhuế Lãnh Ngọc, nói rằng: "Ngươi còn nhớ khi ngươi mới vừa sống lại, ta có hỏi ngươi một vấn đề, ta hỏi ngươi, năm xưa khi ta cùng ngươi ở thế giới hồng hoang này trảm yêu trừ ma, cho ngươi hút máu tu luyện... Ở trong khoảng thời gian này, giữa chúng ta đã phát sinh chuyện gì, ngày hôm nay Thiếu Dương đang ở đây, ngươi có thể nói rõ cho hắn biết."

Sắc mặt Nhuế Lãnh Ngọc thoáng cái thay đổi, thất thanh nói: "Đạo Phong ngươi không nên nói lung tung, giữa ta với ngươi có thể có cái gì! Ai "Ngươi hãy nhìn vào mắt ta, nói thật đi."

Bốn mắt nhìn nhau, Nhuế Lãnh Ngọc thần sắc hoảng loạn, Đạo Phong quay đầu nói với Diệp Thiếu Dương: "Đệ thấy rồi chứ?"

"Cái gì?" Diệp Thiếu Dương thất thần hỏi.

"Nét mặt của cô ta. Đây là biểu hiện của nói dối và hốt hoảng, nếu như ta cùng ả không có gì, ả tuyệt đối sẽ không như vậy."

Diệp Thiếu Dương nghe lời này, không nhịn được quay đầu lên nhìn Nhuế Lãnh Ngọc.

Nhuế Lãnh Ngọc đã tỉnh táo lại, trùng mắt lạnh lùng nói với Đạo Phong: "Ngươi không nên vô duyên vô cớ hãm hại ta! Hai chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì, Thiếu Dương, em có phải là người như vậy hay không, chắc chắn anh là người hiểu rõ nhất!"

Diệp Thiếu Dương còn đang vương vấn biểu tình hốt hoảng vừa rồi của cô, nghe lời này, nội tâm cũng kiên định, nói với Đạo Phong: "Những chuyện như thế này, cô ấy sẽ không nói láo."

"Vậy chính là ta nói láo sao?"

Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn, lập tức nói rằng: "Huynh cũng không phải là người như thế. Chớ đừng nói chỉ là huynh đã sớm chém tam thị, không có khả năng bị dục vọng mê hoặc, Đạo Phong, vừa rồi huynh nói những điều này, rốt cuộc là vì sao?"

"Các ngươi đi theo ta, ta chứng mỉnh cho các ngươi thấy!"

Nói xong bay hướng về phía trước.

Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, nói: "Cùng đi qua đó xem thử chứ?"

Vì vậy Nhuế Lãnh Ngọc cũng bay tới, nói rằng: "Anh nghỉ ngờ em sao?"

"Không, ta tin tưởng em, cũng tin tưởng Đạo Phong, nhưng huynh ấy nói như vậy nhất định có nguyên nhân gì, đi xem thử coi sao." Hắn đuổi theo Nhuế Lãnh Ngọc, cầm một tay cô,"Cho dù như thế nào, anh vẫn sẽ tin tưởng em!"

Ba người xuyên hành trong thế giới hồng hoang, dọc theo đường đi gặp phải rất nhiều chim bay cá nhảy hình thái kỳ quái, đều là những tà vật tầng dưới chót đã mở ra linh niệm, cảm nhận được khí tức cường đại trên người ba người, cả đám lẫn đi rất xa.

Phi hành một hồi lâu, đi tới trước một ngọn núi, đầy khắp núi đồi là những bông hoa màu đỏ không biết tên đang nở, trước núi lại là cỏ dại xanh quấn quanh, nhìn sơ qua toàn bộ, phong cảnh đẹp đến tựa như là hình nền phong cảnh trong máy vi tính.

Đạo Phong đi tới dưới tàng cây, xoay người nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, nói rằng: "Nơi này có quen thuộc không?"

Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn, không nói được một lời.

"Chính là ở dưới cây này, ngày đó ta với ngươi truy đuổi một con vượn trắng ngàn năm, ở chỗ này giết chết nó, ngươi nói ở đây phong cảnh tốt, muốn ta cùng ngươi đi một chút, sau lại ngươi ôm lấy ta, sau đó... Chúng ta đã hôn môi ở chỗ này."

"Đừng nói nữa, không thể nào!"

Vẻ mặt Nhuế Lãnh Ngọc không chút thay đổi.

"Tâm lý của ngươi rất vững, nhưng Thiếu Dương rất giỏi quan sát sắc mặt, Thiếu Dương, đệ nhìn ra điều gì?"

Nhuế Lãnh Ngọc biểu hiện rất lãnh tĩnh, nhưng Diệp Thiếu Dương nhìn thấu sơ hở từ những biểu hiện nhỏ nhất trên mặt cô, loại sơ hở này khó có thể nói rõ, nhưng nói theo lý trí... Diệp Thiếu Dương tin tưởng phán đoán của mình.

Hắn ngây người một lát, đột nhiên rút kiếm, giận dữ hét lên với Đạo Phong: "Huynh nói bậy bạ gì đó!"

"Đệ cầm kiếm chỉ vào ta!"

Đạo Phong đi tới trước mặt hắn, chậm rãi nói rằng: "Đây là lần thứ hai đệ cầm kiếm chỉ vào ta."

Diệp Thiếu Dương nhụt chí mà cố sức cắm kiếm lên trên mặt đất, rống lên: "Vậy huynh mau nói đi! Rốt cuộc huynh muốn nói cái gì, muốn chứng minh cái gì, chuyện vừa rồi, đánh chết đệ đều không tin! Chuyện này quá sức cẩu huyết!"

"Vậy đệ tin cái gì?"

"Đệ tin huynh, cũng tin cô ấy, hai người không thể làm chuyện như vậy, không thể nào, giống như đệ và Cung Tử..."
Bình Luận (0)
Comment