Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3490 - Chương 3497: Lãnh Ngọc Thật Giả (1)

Chương 3497: Lãnh Ngọc Thật Giả (1) Chương 3497: Lãnh Ngọc Thật Giả (1)Chương 3497: Lãnh Ngọc Thật Giả (1)

"Cung Tử cùng từng có thời gian thích đệ."

Diệp Thiếu Dương vội vã lên xua tay,"Chuyện quá khứ đừng nhắc nữa được không, đó không phải là thích thực sự, bọn đệ cũng không có xảy ra chuyện gì!"

Đạo Phong cười cười,"Nếu như đệ không tin chuyện này, giờ ta sẽ nói cho đệ biết một việc, cô ta, không phải là Nhuế Lãnh Ngọc."

Diệp Thiếu Dương tựa như bị sét đánh, đứng giữa trời, chậm rãi quay đầu nhìn Nhuế Lãnh Ngọc.

Nhuế Lãnh Ngọc nóng nảy, nổi giận nói: "Anh nghe hắn nói mò, Thiếu Dương, em với anh sống chung lâu như vậy, có phải Lãnh Ngọc hay không anh không nhìn ra được sao?"

Diệp Thiếu Dương gật đầu, nói: "Phải."

Đạo Phong tung người một cái đi tới trước mặt Nhuế Lãnh Ngọc, dùng giọng lớn hiếm thấy ép hỏi: "Nếu ngươi là Lãnh Ngọc, vậy sao không dám thừa nhận chuyện cùng ta! Rốt cuộc có hay không hả?"

"Ta

Nhuế Lãnh Ngọc không kịp đề phòng bị hắn ép hỏi như thế, nhất thời cứng họng.

"Nếu như ngươi là Lãnh Ngọc, những chuyện đã làm cuối cùng sẽ bị người ta biết, ta đã nói tỉ mỉ như vậy, chẳng lẽ là bịa đặt sao? Thiếu Dương đệ đi tới dưới tàng cây mà nhìn, trên vỏ cây có đúng là có khắc một chữ 'Phong' hay không!"

Diệp Thiếu Dương nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, đứng không nhúc nhích. Hắn không dám đi, một khi đi tới tìm chứng cứ, vậy chứng minh mình hoài nghi Lãnh Ngọc rồi.

Đạo Phong đưa tay kéo hắn, đi tới dưới tàng cây, trên vỏ cây quả nhiên có khắc một chữ "Phong" thật to.

"Đây là chữ do cô ta khắc, lúc đó cô ta nói, cô ta không thể ở bên ta, chỉ có thể để lại chữ trước mắt này, rốt cuộc chôn dấu hết tâm sự ở chỗ này..."

"Huynh đừng nói nữa! Không thể nào có chuyện như vậy!"

Diệp Thiếu Dương hai tay ôm đầu hét lên.

Đạo Phong tóm lấy áo trên phần ngực hắn, lớn tiếng nói: "Nếu như đệ không tin điều này, vậy tin tưởng điều ta mới vừa nói, cô ta không phải là Lãnh Ngọc!"

"Cô ấy có phải là Lãnh Ngọc hay không không quan trọng, quan trọng là ... Chuyện này là thật hay giả!"

"Là thật, cũng là giả."

Ánh mắt Đạo Phong quay trở về trên người Nhuế Lãnh Ngọc, nói rằng: "Ngươi cũng không cần che giấu, biểu hiện vừa rồi của ngươi, Thiếu Dương đã nhìn thấy, là ngươi đang nói láo... Bởi vì ở trong trí nhớ của ngươi, đoạn kí ức này thật sự có tồn tại."

Nhuế Lãnh Ngọc nhìn Đạo Phong, lại nhìn Diệp Thiếu Dương, ngầm thở dài, biết chuyện này không thể che giấu được nữa, khẽ giọng nói: "Có thể là ngươi đã sửa đổi ký ức của ta... Nói chung, ta sẽ không làm chuyện có lỗi với Thiếu Dương, ta không biết..."

Những lời này, không thể nghi ngờ, chính là thừa nhận.

Diệp Thiếu Dương cảm giác trời đất ngả nghiêng, có cảm giác mệt mỏi đến nỗi đứng không vững được.

Đạo Phong nói: "Nếu như chuyện này đã bị phanh phui rõ ràng, bây giờ ta sẽ nói thứ khác hơn một chút, chuyện này... không hề xảy ra."

Diệp Thiếu Dương nghe những lời này, cả người run lên, khiếp sợ nhìn hắn.

Nhuế Lãnh Ngọc cũng biểu hiện giống như vậy, đối với chân tướng của sự việc thật sự hiếu kỳ, khiến cho cô hầu như quên mất tình cảnh của mình.

"Khi xưa có một khoảng thời gian, ta cùng Lãnh Ngọc tu luyện ở chỗ này, những gì trước đó nói đều là thật, chúng ta đã đến nơi này... Nhưng đừng nói ta không có lục căn thanh tịnh không có tà niệm, cho dù có, ta cũng không thể làm gì cô ấy... Chân tướng là, chúng ta ở chỗ này hàn huyên rất nhiều, lúc đó Lãnh Ngọc còn không biết bản thân sẽ bị Quỷ Vương khống chế, cô lo lắng chính là Hậu Khanh. Cô sợ Hậu Khanh lợi dụng tướng thần huyết để khống chế thân thể của cô, giả như có ngày đó, cô muốn ta ra tay giết cô, tránh cho đệ bị khó xử..."

Nói đến đây, Đạo Phong dừng lại, chăm chú nhìn Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, hắn có thể hiểu rõ khổ tâm của Lãnh Ngọc.

"Lúc đó ta nói với cô, nếu như khi đó nguyên thần của cô đã mất, ta nhất định sẽ chém giết thân thể của cô, xong hết mọi chuyện, nhưng giả như nguyên thần của cô vẫn còn, ta sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp để cứu cô, sau đó chúng ta tiếp tục phân tích, giả như đến lúc đó, rõ ràng cô đã chết, không phân rõ thật giả, không dám hạ thủ đối với cô, vậy phải làm thế nào?"

Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc đều tập trung tỉnh thần lắng nghe.

"Cho nên chúng ta suy nghĩ ra một biện pháp... Phải biết rằng, bất kể là Hậu Khanh hay là Quỷ Vương, tuy rằng tương liên cùng linh thân Lãnh Ngọc, thậm chí lúc nào cũng có thể biết được cô đang làm gì, suy nghĩ gì, nhưng nơi này là thế giới trong tranh, hoàn toàn cắt đứt với ngoại giới, bởi vậy chuyện phát sinh ở nơi đây, sẽ không ai biết. Vì vậy lúc nãy đoạn ta nói về hôn môi các thứ, là bọn ta bịa đặt ra, kể cả chữ 'Phong" khắc trên cây kia đều là giả, vì để bịa đặt ra một đoạn ký ức...

Sau đó, ta hỗ trợ đem đoạn ký ức giả tạo này phong ấn vào chỗ sâu trong thần thức của cô, nói cách khác, cô biết đây là giả. Mà một khi thân thể cô bị người ta chiếm lĩnh, chỉ cần nguyên thần của cô còn tự do, cô có thể mở phong ấn, thả đoạn ký ức này ra ngoài, dùng để mê hoặc bất luận người nào đang nắm thân thể mình trong tay, biến đoạn ký ức bọn ta bịa ra trở thành sự thực..."

Trong nháy mắt Diệp Thiếu Dương đã hiểu toàn bộ, không nhịn được nói xen vào: "Cho nên, giả như có một ngày thân thể cô bị người ta chiếm, huynh chỉ cần hỏi cô đoạn ký ức này, nếu như là cô thực sự, tự nhiên biết là giả, trái lại... Cô sẽ thực sự cho rằng chuyện này từng xảy ra."

"Đệ cũng không ngốc lắm."

Đạo Phong đi tới trước mặt Nhuế Lãnh Ngọc, nói rằng: "Có còn nhớ rõ khi ngươi mới vừa trở lại bên cạnh Thiếu Dương, ta đã hỏi ngươi, năm xưa trong khoảng thời gian ngươi ở chung với ta đã xảy ra chuyện gì, ngươi rất xấu hổ cũng rất khẩn trương, đây đủ để nói rõ, ngươi không phải là Nhuế Lãnh Ngọc."

Nhuế Lãnh Ngọc hừ lạnh một tiếng,"Đạo Phong ngươi đừng tự cho mình là người thông minh nữa, ngươi đã ngụy tạo ra một câu chuyện rất hay!"

Đạo Phong lằng lặng nhìn cô, biểu hiện nguyện ý nghe cô nói rõ ràng hơn.

"Được thôi, cho tới bước này, ta cũng không cần giấu diếm gì nữa, ta với ngươi từng yêu đương lén lút từng hôn môi, đây chẳng qua là rung động nhất thời... Những chuyện đã qua nên quên đi, chuyện này là ta sai... Thiếu Dương nếu như anh vì chuyện này mà ghét bỏ em, đuổi em đi hay gì em đều chấp nhận, nhưng nếu nói em không phải là Lãnh Ngọc, vậy thì thật là buồn cười đến cực điểm, em không phải là Lãnh Ngọc thì là ai đây! Câu Diệp Thiếu Dương vốn gần như đã bị Đạo Phong thuyết phục, nghe Nhuế Lãnh Ngọc nói dứt khoát như thế, lại nghĩ tới những chỉ tiết hai người ở chung mấy ngày này, có chút dao động, dùng ánh mắt xin giúp đỡ mà nhìn Đạo Phong.

Đạo Phong nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, khe khẽ thở dài, nói rằng: "Có thể chính ngươi cũng đã quên mình là ai rồi."

"Ta

"Tự ngươi soi đi." Đạo Phong ném một mảnh thấu kính cho cô,"Đây là mảnh vỡ của Nghiệt Kính Đài, có thể chiếu thấy kiếp trước kiếp này nhân quả luân hồi, cố tình tìm cho ngươi, ngươi soi thử đi, sẽ nhớ ra chút gì đó."

Nhuế Lãnh Ngọc có chút đờ đẫn cầm lấy thấu kính, đột nhiên hơi sợ hãi, ngẩng đầu, nhìn thấy Đạo Phong và Diệp Thiếu Dương đều đang nhìn mình chằm chằm.

Diệp Thiếu Dương biểu tình phức tạp, cả nửa ngày cũng chưa mở miệng nói ra một chữ.

"Ta tin tưởng chính ta!"

Nhuế Lãnh Ngọc hạ quyết tâm, cúi đầu nhìn về phía thấu kính trong tay...

Người trong gương, vẫn là bản thân, duy chỉ có... đã không còn mặt, dường như có một tầng hơi nước phủ lên trên thấu kính, vừa khớp che mất vị trí khuôn mặt, chỉ thấy một mảnh hư vô.
Bình Luận (0)
Comment