Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3491 - Chương 3498: Lãnh Ngọc Thật Giả (2)

Chương 3498: Lãnh Ngọc Thật Giả (2) Chương 3498: Lãnh Ngọc Thật Giả (2)Chương 3498: Lãnh Ngọc Thật Giả (2)

Tay cô run run nâng thấu kính, ngẩn người ra, bản thân trong gương cũng từng chút một tan rã, huyết nhục tróc ra, sau cùng... thành một đống thịt nát bẩn thỉu.

Vô Niệm... Quỷ Khí...

Trên thấu kính hiện lên một đạo quang, bắn vào trên trán cô, lập tức tiến vào trong nguyên thần.

Cô đã nhớ lại tất cả.

Hai cái tên này của mình, tên trước là do Hữu Quân đặt, tên sau là do Quỷ Vương đặt.

Đến quỷ cũng ghét bỏ.

Ký ức phủ đầy bụi một khi bị mở ra, càng nhiều kí ức hơn lập tức chen chúc mà đến, thêm đầy vào trong thần thức của cô.

Cô biết mình là ai —— có lẽ nên nói, mình là cái thứ gì.

Cô không phải là ai hết, cô là mấy vạn sinh linh Hữu Quân bắt được từ trong nước bùn bẩn thỉu nhất của Huyết ô trì nơi Thái Âm sơn, nén ở trong tế đàn, ép cho khô ra, sau cùng dùng đống thịt vụn này hợp thành một thân thể mới, lại mở linh trí cho nó, đắp nặn thành hình dáng Nhuế Lãnh Ngọc.

Về trong đó sử dụng tà thuật huyền diệu gì, cô không biết, cũng không cần biết. Bởi vì cô vốn có không phải là cái gì, cho nên không có chân thân, tự nhiên cũng không ai có thể nhìn ra chân thân của cô, thiên nhãn của pháp sư cũng không làm được.

Một lần kia Vô Cực Quỷ Vương triệu kiến, quán chú một luồng thần niệm của bản thân vào trong thân thể mình, ký ức liên thông của Nhuế Lãnh Ngọc cũng hoàn toàn rót vào, thuận tiện xóa sạch ký ức vốn có của bản thân.

Quỷ Vương làm như vậy, là muốn không để lại kẽ hở, để cho cô thực sự cho rằng mình là Nhuế Lãnh Ngọc —— chỉ có lừa gạt được bản thân, mới có thể lừa được người khác, dù sao còn phải sống chung với Diệp Thiếu Dương, còn phải đối mặt Đạo Phong, Lâm Tam Sinh những người thông minh rất giỏi quan sát này.

Sau đó Vô Cực Quỷ Vương vẫn mang cô theo bên người, lần đầu tiên tiến công Tu La giới, Quỷ Vương cố ý một mình thâm nhập, để cho mình rơi vào trong đại trận, để cho mọi người cho là hắn chỉ có thể nguyên thần chạy trốn, để lại nguyên thần và thân thể Nhuế Lãnh Ngọc. Trên thực tế chỉ để lại cô...

Cô đang nhớ lại, Đạo Phong cũng đang ở bên cạnh tiến hành suy đoán, tuy rằng không biết chân thân và lai lịch của cô, nhưng đối với những chuyện sau đó, suy đoán của Đạo Phong và chân tướng không khác biệt mấy.

"Đây toàn bộ là mưu kế của Quỷ Vương, đã lừa gạt Thiếu Dương và tất cả mọi người, lúc đó ta đã hoài nghi, cho nên ta tìm một cơ hội hỏi cô... Trước đó ta đã nói rồi, cô đã rơi vào bẫy. Dù sao ký ức của cô là đến từ Quỷ Vương, mà Quỷ Vương có ký ức của Lãnh Ngọc, ngoại trừ một đoạn này... Điều này cũng chứng minh nguyên thần của Lãnh Ngọc vẫn chưa mất đi, chỉ là bị áp chế lại mà thôi."

Hắn nói xong, tiếp tục nhìn chằm chằm Nhuế Lãnh Ngọc, nói rằng: "Cho nên, ngươi không phải là Lãnh Ngọc, ngươi là ai?"

Quỷ Khí thất thần nhìn dưới chân, cô nhớ tới quá trình bản thân được sáng tạo ra, đừng nói người khác, chính bản thân cô cũng ghê tởm muốn ói.

Diệp Thiếu Dương hoàn toàn hiểu tất cả, tâm trạng cũng chìm đến đáy cốc, nhìn Quỷ Khí nói rằng: "Nếu ngươi đã lừa gạt tín nhiệm của ta, vì sao không giết ta?"

"Không, nhiệm vụ của em không phải là giết anh, mà là luôn nằm vùng ở bên cạnh anh, Quỷ Vương có thể thông qua thần niệm để nhận biết tất cả những gì em trải qua, như vậy, chẳng khác nào đối với hành động của anh rõ như lòng bàn tay." Quỷ Khí thì thào nói.

Tựa như gắn một máy camera ở bên cạnh mình... Diệp Thiếu Dương đau khổ liên tưởng.

Nếu như giết mình, cũng chỉ chết một mình mình mà thôi, vẫn chưa chắc có mười phần nắm chắc.

Mà nếu không giết mình, vậy không riêng bản thân, bao gồm Đạo Phong, Tróc Quỷ Liên Minh hành động của tất cả mọi người đều bại lộ dưới mắt Quỷ Vương, âm mưu quá hiểm, hay là Quỷ Vương đang chờ đợi một cơ hội, lợi dụng lòng tin của bản thân đối với Nhuế Lãnh Ngọc giả, hoàn toàn có thể bố trí ra một cái bẫy hoàn mỹ, một lưới bắt hết bọn họ...

Sợ rằng đây mới là mục đích thực sự của Vô Cực Quỷ Vương.

Thật sự là y đã tính toán hết rồi...

Trí mưu của Quỷ Vương, trong vòng chúng sinh tam giới chỉ sợ cũng là đỉnh cấp.

Diệp Thiếu Dương có thể hiểu rõ hết thảy, nhưng trong lòng vô cùng khó chịu, vốn dĩ cho rằng Nhuế Lãnh Ngọc đã về lại bên cạnh mình, kết quả lớn, tựa như sắp đánh gục hắn. Hắn thậm chí bằng lòng với hết thảy đều chưa từng xảy ra, còn hơn là bây giờ.

"Cho nên trước kia khi huynh trao đổi kế hoạch với đệ, muốn đệ giữ kín với cô ta, là vì huynh đã sớm biết cô ta là giả, vì sao ngay từ đầu không nói cho đệ biết chứ!"

Diệp Thiếu Dương hét lên với Đạo Phong.

"Ta không vạch trần, là muốn tương kế tựu kế, lúc cô ta thiết kế cái bẫy, ta sẽ làm cái bẫy phản lại, không chừng có thể ra tay đánh bại Quỷ Vương... Nhưng cô ta chậm chạp không ra tay, hành động của chúng ta vẫn cứ bại lộ, nếu như ngày hôm nay ta còn không động thủ, nghỉ thức ngày mai của chúng ta sẽ không thể tiến hành thành công——— Quỷ Vương chắc chắn sẽ không để cho chúng ta thuận lợi thu phục Xi Vưu, bởi vậy, trước tiên phải giải quyết cô ta."

Diệp Thiếu Dương thất thanh rống lên: "Đệ hỏi huynh, vì sao không nói cho đệ biết sớm hơn!"

"Nói cho đệ biết, thì đâu thể diễn vỡ kịch này, dù sao hai người ở chung cả ngày, cho dù đệ diễn thật đến mấy, cũng sẽ có chỗ sơ xuất."

Đạo Phong đưa tay đè lên gáy hắn, thở dài nói: "Ta biết đối với chuyện này đệ rất khó lòng tiếp nhận, nhưng sự thực chính là như vậy, cho nên... đệ động thủ đi."

Động thủ? Động thủ cái gì?

Diệp Thiếu Dương nghỉ ngờ nhìn Đạo Phong, không đợi hắn mở miệng, bản thân hiểu được, quay đầu nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, nói: "Huynh kêu đệ giết cô ta?"

"Lễ nào đệ xem cô ta là Lãnh Ngọc thực sự?"

Xem là Lãnh Ngọc thực sự...

Diệp Thiếu Dương dừng ánh mắt nơi cô, cô có dung mạo giống y Lãnh Ngọc, đến những chỗ đặc thù rất nhỏ cũng giống nhau, có tính cách giống nhau, thậm chí ngay cả ký ức đều giống nhau như đúc..."Nhưng dù sao ngươi cũng không phải là Lãnh Ngọc, ngươi không phải là cô ấy..." Hắn thì thào nói rằng.

"Trước ngày hôm nay, em cũng cho rằng em là cô ấy." Quỷ Khí buồn bã cười,"Thật là mỉa mai, những ký ức em tin tưởng, hóa ra là giả."

"Ngươi không hề biết chân tướng?"

"Em nói rồi, vì để làm điều này cho thật chân thật, Quỷ Vương đã xóa đi ký ức của bản thân em..." một người bị hại, ngươi đi đi, ta không giết ngươi."

Quỷ Khí lằng lặng nhìn hắn, không ngăn được nước mắt, khóe miệng khế cong lên vì khóc.

"Đáng tiếc."

Diệp Thiếu Dương gật đầu, là rất đáng tiếc.

Quỷ Khí nói: "Em không phải là Lãnh Ngọc, điểm này thực sự đáng tiếc, nhưng đáng tiếc nhất... Là em vẫn luôn yêu anh, cho dù là bây giờ đã tỉnh lại, em vẫn yêu anh như cũ, dù sao chúng ta sớm chiều chung sống lâu như vậy, cho dù em có phải Lãnh Ngọc hay không, em... đều yêu anh."

Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ rung động, nhìn cô, miệng ngập ngừng nửa ngày, nói rằng: "Thế nhưng..."

"Em vốn không nên tồn tại, nhưng không chỉ có tồn tại, em còn được hưởng thụ một khoảng thời gian vui vẻ, đủ rồi."

Cô giơ bàn tay lên, vỗ lên trên trán mình.

"Đừng mài!"

Diệp Thiếu Dương vọt mạnh xông ra, nhưng bị Đạo Phong kéo lại, Quỷ Khí vỗ một chưởng lên trên trán, đánh cho nguyên thần nát bấy, dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ hư thối của thân thể, rơi rụng trên mặt đất, thành... một đống màu đen nhìn giống như thịt băm vậy.
Bình Luận (0)
Comment