Chương 3499: Tỉnh Mộng (1)
Chương 3499: Tỉnh Mộng (1)Chương 3499: Tỉnh Mộng (1)
Diệp Thiếu Dương nhìn thấy tất cả, chỉ cảm thấy giật mình.
Đống thịt nát này sau cùng cũng biến mất.
Hai chân không đứng vững được nữa, ngồi bệt xuống đất.
Đạo Phong yên lặng đứng bên cạnh hắn, không nói được một lời.
Diệp Thiếu Dương cảm giác trái tim mình rất đau, vẫn luôn dùng tay ôm lấy, sau cùng ngồi không yên, nằm nghiêng trên mặt đất, đau đến cắn răng chịu đựng.
Nếu như cứ như vậy mà chết đi, ngược lại cũng không tệ, xong hết mọi chuyện.
Trong lòng hắn hiện lên suy nghĩ cam chịu này.
"Chịu nổi không?"
Đạo Phong ngồi chồm hổm ở trước mặt hắn, hỏi.
"Phủ cực thái lai." Diệp Thiếu Dương cắn răng chật vật nói,"Có câu thành ngữ như vậy phải không?"
"Có, nhưng là bỉ cực, chứ không phải phủ cực." Đạo Phong cũng không biết hắn vì sao đột nhiên nói lên điều này.
"Sao cũng được, đọc thế nào cũng được!" Diệp Thiếu Dương tan nát cõi lòng đứng lên,"Nhưng dựa vào cái gì đến chỗ của đệ, đều 'Phủ' tới cực điểm, trước nay chưa từng nhìn thấy 'Thái lai?"
"Sẽ luôn có ngày đó, chí ít bây giờ đệ vẫn còn sống."
"Sống thì thế nào? Chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn người bên cạnh từng người một chết đi, còn không sướng bằng chết đi cho xong!" Diệp Thiếu Dương thở hồng hộc, kéo tay áo Đạo Phong, đau thương ngút ngàn nói rằng: "Mười bảy năm trước, huynh cũng đã nói với đệ như vậy, đánh thắng Quỷ Vương, hết thảy đều kết thúc, hết thảy đều sẽ tốt, nhưng kết quả thì sao, đệ bị nhốt rất nhiều năm, khó khăn lắm mới trở về, vẫn còn phải tao ngộ những sinh ly tử biệt này! Đệ cũng là con người, tim của đệ cũng là máu thịt của mẹ sinh ra, đệ không phải là một con chó, đệ bị tổn thương tình cảm sẽ rất đau đớn, đau quá, đệ cũng sẽ chết sẽ phát điên! Đệ không chịu nổi huynh biết không! Dựa vào cái gì chứ!"
Vết thời gian cũ vết thương mới khiến cho Diệp Thiếu Dương cùng bạo phát một lần, hô lên hết tâm tình trong nội tâm, sau đó tựa vào trong lòng Đạo Phong, thất thanh khóc rống lên.
"Bởi vì Quỷ Vương không chết, đệ cũng không chết, cho nên đây hết thảy còn chưa kết thúc, không phải sợ, tất cả có ta..." Đạo Phong dùng những ngôn từ ôn nhu cực hiếm thấy để an ủi hắn, một tay đưa lên phía sau vuốt ve tóc của hắn.
"Đệ khóc đi, dù sao ở đây chỉ có ta và đệ, không ai biết đâu."
Cũng may ở đây không ai có thể tới, bằng không nếu có người nhìn thấy cảnh tượng như vậy, chỉ sợ cằm sẽ rớt xuống đất: Diệp Thiếu Dương được xưng là nhân gian đệ nhất pháp sư, các loại cửu tử nhất sinh đều chống đỡ được, vậy mà cũng có những lúc yếu đuối như vậy.
Diệp Thiếu Dương quả nhiên khóc lớn một hồi, sau đó hắn cảm giác khá hơn, tựa vào trong lòng Đạo Phong hơn nữa ngày, thì thào nói rằng: "Khi còn bé đệ bị quỷ đánh, bị yêu khi dễ, bị đỉnh sắt trói chân, rất nhiều lần tìm huynh khóc lóc kể lể, cho tới bây giờ huynh chưa từng an ủi đệ như vậy, trong ấn tượng của đệ, đây là lần đầu tiên..."
"Bởi vì những thống khổ khi còn bé đệ gặp phải, so sánh với hiện tại, thực sự kém xa."
Diệp Thiếu Dương có chút lúng túng đẩy hắn ra, lau sạch nước mắt, nhìn lại vị trí ban nãy Nhuế Lãnh Ngọc chết, thi thể của cô đã nhanh chóng hư thối đến không còn sót lại cái gì.
"Cô ấy rốt cuộc... là sinh linh gì? Tên gọi là gì?"
"Điều này không quan trọng."
"Không, điều này rất quan trọng, cho dù cô ấy không phải là Lãnh Ngọc, chí ít cũng đã sống chung với đệ... Cô ấy vô tội."
"Vậy đệ đi hỏi Quỷ Vương là được rồi."
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu,"Món nợ này, đệ sẽ tính số cùng y, kể cả những món nợ trước đó."
Đạo Phong xoa xoa đầu của hắn,"Hiện tại đệ vẫn muốn trốn tránh sao?"
"Có ý gì?"
Đạo Phong không trả lời, nhưng Diệp Thiếu Dương chợt hiểu, nói rằng: "Ngày hôm nay huynh động thủ, không riêng gì để diệt trừ cô, cũng là để cho đệ nhìn ra?"
"Ta muốn đệ tỉnh lại, Thiếu Dương, Quỷ Vương sắp xếp một người như vậy ở bên cạnh đệ, không hẳn là không có ý mê hoặc đệ. Đệ tự suy nghĩ một chút đi, có phải vì mỗi ngày trôi qua quá an dật, có Lãnh Ngọc ở cùng, cho nên đệ mới mất đi ý chí chiến đấu?" Đạo Phong cười cười,"Nhi nữ tình trường là sở đoản của anh hùng, từ xưa đều là như vậy." nhưng mà... Ở sâu trong nội tâm có lẽ vì nguyên nhân này, có thể vì xa cách Lãnh Ngọc quá lâu, thật vất vả mới được ở bên nhau, lại sợ xa nhau lần nữa."
"Cho nên..."
Diệp Thiếu Dương lộ ra nụ cười sầu thảm,"Cho nên, hiện tại đã tỉnh mộng."
Từ xưa đa tình khó xa hận, mộng đẹp bao giờ cũng tỉnh mau.
Hắn đứng lên, hít sâu một hơi, cố sức phun ra.
"Xem ra muốn núp ở phía sau màn là không thể thực hiện được rồi, mặc kệ đây có phải là thời đại của đệ hay không, cũng phải ra tay."
Từ trong Sơn hà xã tắc đồ đi ra, Đạo Phong triệu tập mọi người, nói với bọn họ tiền căn hậu quả về Nhuế Lãnh Ngọc giả mạo, dù sao mất đi một người không thấy đâu cũng phải giải thích một chút, nhưng Diệp Thiếu Dương thương tâm không ngớt, bây giờ không có tỉnh lực cũng không muốn kể lại sự tình, Đạo Phong tuy rằng không thích nói chuyện, nhưng cũng đành vì hắn mà làm thay.
Diệp Thiếu Dương một mình nằm chỏng vó ở trong lều, qua một khoảng thời gian khá dài, Tiểu Cửu chui vào, ngồi ngay xuống bên cạnh hắn, cúi người xuống ôm lấy hắn.
"Em đã biết hết tất cả, em cũng không biết phải an ủi như thế nào, chí ít, Lãnh Ngọc vẫn còn sống."
"Đây đều là mệnh, trước đây anh không tin, hiện tại anh tin rồi." Diệp Thiếu Dương cười khổ,"Từ lúc quen biết em cùng Lãnh Ngọc, khi nào em ở đây thì cô ấy không có mặt, khi cô ấy có mặt em sẽ không xuất hiện, hầu như không có thời gian nào ba người ở chung với nhau, lần này em trở về, ba người chúng ta gặp mặt, anh còn tưởng rằng lời nguyền rủa đã bị phá vỡ, kết quả lại là như thế này... Em đã đến rồi, cô ấy lại không thấy nữa."
Tiểu Cửu cũng không nói gì, chỉ ôm chặt hắn.