Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3496 - Chương 3503: Chân Tướng (1)

Chương 3503: Chân Tướng (1) Chương 3503: Chân Tướng (1)Chương 3503: Chân Tướng (1)

"Phải rồi, dù sao người có thể đánh thắng được ngươi, đều là tuyệt thế cường giả." Diệp Tiểu Mộc không chú tâm, thuận miệng hùa theo, ở ven đường tìm một chiếc xe điện công cộng chạy trở về nhà.

Sau khi hắn đi rồi, Diệp Thiếu Dương đóng cửa lại, gọi Qua Qua từ trên nóc nhà xuống, dặn hắn bảo vệ tốt bên ngoài, còn mình bắt đầu thổ nạp, tiến vào trong mảnh hư không thời gian kia, tiếp tục lĩnh ngộ ảo diệu bên trong.

Nhiều ngày trôi qua như vậy, hắn một mực tiến hành loại tu luyện nhìn qua không có bất luận thu hoạch gì, kỳ thực thu hoạch cũng có, đó là một loại cảm giác không thể nói rõ, hình như mỗi một lần minh tưởng trong thế giới kia, sau khi nhận biết, nhìn lại thế giới này một lần nữa, thứ đồ vật giống như những đường thẳng sẽ càng rõ ràng hơn, tuy rằng hiện nay còn chưa khống chế được, nhưng Diệp Thiếu Dương tin tưởng cứ tu luyện tiếp như vậy, sớm muộn gì có một ngày có thể nắm giữ được lực lượng thần bí trong đó.

Hơn nữa trải qua qua một khoảng thời gian tu luyện, hắn cũng nắm giữ được phương pháp đóng mở của những đường thẳng như lưới trong tầm mắt, đó chính là Thiên Nhãn, chỉ cần mở thiên nhãn, có thể nhìn thấy thế giới này bị chia thành ô lưới, đóng lại sẽ thấy chính là bình thường thế giới.

Tuy rằng không biết vì sao lại như vậy, nhưng cảm giác này khiến Diệp Thiếu Dương yên tâm, bằng không nếu như những đường thẳng dạng lưới này không thể đóng lại, cứ thâm nhập tu luyện, ô lưới sẽ càng ngày càng nhiều, hai mắt sẽ tương tự như bị bệnh đục tỉnh thể, miễn bàn đánh yêu quái, đến sinh hoạt bình thường sợ là cũng không thể tự lo liệu được.

Hắn dùng cách tu luyện điên cuồng để che dấu nội tâm đau xót, những lúc khác, may là có Tiểu Cửu ở bên cạnh, cũng là mất rồi mà có lại được, Diệp Thiếu Dương thậm chí có chút thần hồn nát thần tính, thậm chí lo lắng cô cũng là giả... Đây đương nhiên là không thể nào, nhưng mà trên người Tiểu Cửu xác thực có rất nhiều điều thần bí, tỷ như về những gì xảy ra ở thế giới khác của cô, cô không nhắc nhiều đến nó.

Mấy ngày sau đó, Diệp Thiếu Dương còn đi đến nhà Diệp Tiểu Mộc vài lần, thứ nhất là chỉ điểm cho hắn phương pháp tu luyện và giải thích nghỉ hoặc liên quan đến phương diện này, có hắn đích thân ra tay dạy bảo, Diệp Tiểu Mộc đề thăng nhanh chóng, mặt khác hắn cũng đi để gặp Tô Yên, muốn hỏi cô một chút, Nhân thần quan thực sự là ai, đây mới là lúc này chuyện quan trọng nhất. Nhưng kinh qua khoảng thời gian tựa như ngủ đông, sau khi cô thức tỉnh, những gì trải qua cô đều quên hết tất cả, thậm chí còn không nhớ chuyện mình là Cửu Thiên Huyền Nữ.

Có một lần Diệp Thiếu Dương dạy bảo Diệp Tiểu Mộc một lượt, để cho hắn đi vào phòng ngủ dựa theo phương pháp mới để thử thổ nạp, Diệp Thiếu Dương ngồi ở phòng khách nói chuyện cùng Kê Tử, dẫn đạo nó làm sao vượt qua thiên kiếp, Kê Tử đang nghe ngon lành, đột nhiên cửa phòng ngủ mở ra, Tô Yên mặc áo ngủ đi ra, cười cười với Diệp Thiếu Dương, sau đó kêu Kê Tử đi ra ngoài đi bộ đi.

Kê Tử tuy rằng vẫn giương ánh mắt ngơ ngác không hiểu ra nhìn, thế nhưng rất nghe lời Tô Yên, ngoan ngoãn đỉi ra. Tô Yên ngồi xuống một ghế sa lon khác của bàn trà, nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương nhìn một hồi nói rằng: "Tại sao ông cứ luôn phải mang khẩu trang."

"Ngô Gia Vĩ ta mặt mũi quá xấu xí, sợ bị người khác nhìn thấy."

Diệp Thiếu Dương lại lôi lý do này ra, dù sao Ngô Gia Vĩ cũng không nghe được...

Tô Yên cười nói: "Xấu cỡ nào, cho tôi xem."

Diệp Thiếu Dương do dự mãi.

"Được rồi, tôi biết ông là ai rồi, ông không phải là Ngô Gia Vĩ, ông là... Diệp Thiếu Dương."

Nhanh như vậy đã bị nhận ra!

Diệp Thiếu Dương giật mình nhìn cô,"Làm sao cô biết là ta?"

"Đêm hôm đó, lúc ông mang theo tôi chạy trốn trong rừng, tôi đã nhìn thấy mặt của ông..."

Diệp Thiếu Dương nhớ tới chuyện này, bỗng dưng lại nghĩ tới ở Tu Di Sơn, sau cùng trước khi hôn mê cô từng kêu lên tên của mình, cho nên ở trong chuyện này cô không nói xạo, nhưng vấn đề là, mình cũng không có nói mình là ai, làm sao cô biết mình là Diệp Thiếu Dương mà không phải Ngô Gia Vĩ?

"Ông nên hỏi bản thân, tại sao cứ phải mang theo khẩu trang, dù sao Tiểu Mộc cũng chưa từng gặp Ngô Gia Vĩ, ông nói ông là Ngô Gia Vĩ, cậu ấy cũng sẽ không nghỉ ngờ." Sau khi Diệp Thiếu Dương đưa ra nghi vấn, Tô Yên hỏi ngược lại hắn một câu.

Diệp Thiếu Dương thoáng cái liền hiểu, Tô Yên không đợi hắn mở miệng, nói ra trước,"Bởi vì ông và Tiểu Mộc quá giống nhau, chỉ cần người nào từng gặp hai người, đều sẽ nhìn ra điểm này, mọi người sẽ suy đoán hai người là huynh đệ, nhưng Tiểu Mộc không có ca ca, tuy rằng nhìn ông so sáu năm trong quá khứ, ông không bị lão hóa...

Cho dù trước kia tôi không biết quan hệ giữa ông và Tiểu Mộc, nhưng hắn cũng họ Diệp ông cũng họ Diệp, mặt mũi lại giống nhau như vậy, Tiểu Mộc lại từ nhỏ đã không có cha, hơn nữa ông vừa gặp mặt đã đưa cho hắn bảo kiếm Hiên Viên kiếm trân quý nhất tam giới... Liên hệ những đầu mối này với nhau, cho dù là kẻ ngu sỉ cũng đoán được, ông, chính là Diệp Thiếu Dương, là cha ruột của Tiểu Mộc."

Lợi hại quá trời đất ơi!

Không hổ là Cửu Thiên Huyền Nữ.

Diệp Thiếu Dương không nói được gì mà chỉ lắc đầu, nói: "Cô nói sai rồi một điểm... Kẻ ngu si chắc sẽ không đoán được, cô có thể đoán được, là bởi vì cô rất thông minh, hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn như vậy có thể nghĩ tới điều này, càng khó có được."

Tô Yên nói: "Ngay từ đầu tôi cũng không có nghĩ tới những thứ này, thậm chí không thấy rõ mặt của ông, là mấy ngày nay tôi nằm ở trên giường không có chuyện gì làm, ký ức lại mất đi không ít, mới suy đi ngẫm lại những chuyện trải qua trước khi hôn mê, đột nhiên linh quang vừa hiện mới nghĩ tới, sau đó, hử... Sao ông lại có vẻ giật mình như vậy?"

"Vậy là gần đây cô mới suy ngẫm ra ta là ai?" Thấy Tô Yên gật đầu, Diệp Thiếu Dương càng thêm cảm thấy nghỉ hoặc,"Vậy không đúng rồi, cô còn nhớ không, lúc cô nằm ở trong lòng ta..."

"Trong lòng ông?"

"Ặc điều này không quan trọng, hãy nghe ta nói hết, trước khi cô bất tỉnh trong lòng ta, câu nói sau cùng chính là gọi tên của ta, không phải khi đó cô nhận ra ta rồi sao?"

"Có sao?" Tô Yên biểu thị hoàn toàn không nhớ rõ chuyện này.

Diệp Thiếu Dương không nói gì.

"Hoặc là khi đó tôi có nhận ra, thế nhưng hiện tại đã quên mất..."

"Cho nên đến rốt cuộc ai là Nhân thần quan cô cũng quên sạch sành sanh."

Tô Yên nhún vai,"Tôi sẽ từ từ suy nghĩ..."

Bị Tô Yên thúc giục, Diệp Thiếu Dương tháo khẩu trang xuống, Tô Yên lập tức mở to hai mắt đánh giá, đây vẫn là lần đầu tiên giữa ban ngày nhìn thấy dung mạo của hắn, một lát sau thì thào nói rằng: "Ông thật sự là Diệp Thiếu Dương..."

"Không phải cô đã sớm biết sao." Thiếu Dương, đệ nhất kỳ nam tử trong truyền thuyết tam giới, hóa ra mặt mũi là như thế này..."

"Thế nào, không giống như trong tưởng tượng của cô à." Diệp Thiếu Dương đưa tay chống cằm tạo tư thế lạnh lùng.

"Ặc, ta nhớ lại một câu danh ngôn, thực sự là... Không thể trông mặt mà bắt hình dong."

"Đó là đương nhiên... Này, cô nói là mặt mũi ta khó coi sao?" Diệp Thiếu Dương mới phản ứng kịp.

Tô Yên cười khúc khích,"Rất đẹp, không có cảm giác cao cao tại thượng. Lần đó khi ông bảo vệ tôi chạy trốn, có một cảm giác thật thoải mái, an toàn rất cảm giác... Ông đừng hiểu lầm a, cảm giác như là một đại ca ca."
Bình Luận (0)
Comment