Chương 3504: Chân Tướng (2)
Chương 3504: Chân Tướng (2)Chương 3504: Chân Tướng (2)
Diệp Thiếu Dương cười mếu,"Đại ca ca gì! Cô là con dâu tương lai của ta!"
"Đúng ha..." Tô Yên dường như mới vừa nhớ tới quan hệ của hai người, lúng túng cười cười,"À, là do ông nhìn còn quá trẻ tuổi, thực sự không tìm được cảm giác trưởng bối..."
"Được rồi ta cũng không thèm để ý cái này, chỉ là tương lai cô không thể thiếu được kêu ta gọi một tiếng cha, luyện tập trước cũng tốt mà."
Tô Yên đương nhiên không thể kêu được, vì vậy đổi đề tài, hỏi hắn vì sao không nhận Diệp Tiểu Mộc các thứ, Diệp Thiếu Dương đương nhiên không thể nói ra chân tướng với cô, Tô Yên thấy hắn giấu diếm cũng không hỏi nữa.
"Tôi nghe nói, ông muốn Tiểu Mộc trở lại Tam Thanh Sơn, chính diện đối đầu cùng Nguyên Thần?"
Diệp Thiếu Dương thở dài nói: "Vốn ta muốn để Tiểu Mộc rèn luyện một lần nữa, thế nhưng không có thời gian, cô cũng vậy, bắt buộc phải đứng lên rồi."
Đây cũng là mục đích ngày hôm nay Diệp Thiếu Dương tìm tới cửa, lập tức giải thích rõ việc cô cần phải làm, sau đó nhìn cô chằm chằm, chờ lời đáp của cô.
"Không thành vấn đề." Tô Yên hít sâu một hơi, cười một cái nói,"Mặc dù có hơi sợ, nhưng không phải là có ông chống lưng cho tôi sao. Bên Tiểu Mộc cũng vậy, chỉ là... vì sao ông không đi nhận Tiểu Mộc?"
"Không muốn để cho nó có cảm giác mình là một phú nhị đại."
Tô Yên đã sớm đoán được là nguyên nhân này, gật đầu nói rằng: "Cái này tôi cũng tán đồng, nhưng mà bây giờ cũng không khác gì mấy, hơn nữa cho dù ông không nói, người khác sẽ nói, tôi vẫn mong là ông có thể tự nói ra, như vậy... sẽ giúp hai người thấu hiểu nhau hơn."
Nha đầu này thật là một kẻ thông minh.
"Sắp rồi." Diệp Thiếu Dương gật đầu nói.
Chừng mười ngày gần đây, Diệp Tiểu Mộc chuyên tâm tu luyện, có linh dược của Lão Quách và chỉ đạo của Diệp Thiếu Dương, cuối cùng cũng luyện hóa một bộ phận linh lực trong Hiên Viên kiếm, cảnh giới cũng một hơi tăng lên tới địa tiên trung giai...
Mà ở trên Tam Thanh Sơn, Nguyên Thần đang liên tục trù tính những chuvên cá liên auan đến điển lễ đ nhiên không nhải là những viêc lặt vắt. mà là làm thế nào đề phòng có người gây sự trong điển lễ.
Hắn cần có sự giúp đỡ, cần phải có người lập ra kế hoạch, có người đi móc nối, sắp xếp nhiệm vụ, còn có người khống chế điển lễ ngày hôm đó... Trước đây những việc này đều là Nguyên Tịch làm thay hắn, bây giờ Nguyên Tịch đi rồi. cái gì cũng phải tự mình làm, Nguyên Thần cảm giác mệt chết đi được, càng thêm nhớ nhung Nguyên Tịch.
Nếu như ban đầu không có xảy ra chuyện gì thì tốt biết mấy...
Có đôi khi Nguyên Thần trong lúc bận đến chóng mặt cũng đã suy nghĩ như vậy, nhưng hắn không hề hối hận về những gì đã làm với Trần Hiểu Húc, dù sao, đó cũng là hành động bất đắc dĩ không phải sao, cho nên gây ra hết thảy những chuyện này chính là Trần Hiểu Húc, không phải là mình.
Trước ngày tổ chức điển lễ, tất cả cuối cùng đã bố trí gần xong hết rồi.
Lúc này, đoàn người Diệp Thiếu Dương cũng đi tới dưới chân núi —— Diệp Tiểu Mộc không đi cùng bọn họ để cùng nhau hành động, mà đi theo Tô Yên, sau khi đi tới dưới chân núi, Vương Tiểu Bảo lập tức xuống núi tìm bọn họ, hồi báo tất cả động tĩnh gần đây trên núi. Trước kia để cho hắn ở lại trên núi chính là muốn làm tai mắt, tuy rằng Nguyên Thần không tín nhiệm hắn, nhưng người đang trên núi luôn có thể dò thăm được một ít tình báo.
Người của các đại môn phái cũng đều đến rồi.
Nhóm Diệp Thiếu Dương mướn một gian phòng ở, mới vừa vào ở, lập tức có người tới cửa, là Trương Vũ của Bát Tử Liên Minh ... Không phải tìm Diệp Thiếu Dương, mà là bọn Tứ Bảo, nói là Nguyên Thần dặn dò, ở trên đỉnh núi chừa sẵn cho bọn họ căn biệt thự tốt nhất, mời bọn họ ngủ lại, sau đó còn sắp xếp một bàn tiệc tối đồ ăn phong phú để đón tiếp bọn họ.
"Nguyên Thần tin tức rất nhanh nhạy!" Tứ Bảo đứng ở cửa, có chút kinh ngạc nhìn Trương Vũ,"Chúng ta mới vừa tới, các ngươi đã biết ngay lập tức."
Trương Vũ cười nói rất khách khí: "Đây cũng là vì Nguyên sư huynh quan tâm chư vị tiền bối, sợ chậm trễ."
"Được rồi, trên núi thì không đi đâu, bọn ta ở tại đây tốt vô cùng, dù sao ngày mai cũng gặp mặt rồi."
Tứ Bảo đuổi Trương Vũ đi, vào trong phòng, bất đắc dĩ cười cười với mọi người, nói rằng: "Mọi người nói đi, Nguyên Thần làm vậy là ý gì?"
"Tỏ ý hắn biết chúng ta đến rồi, nhưng không sợ." Lâm Tam Sinh phân tích.
"Không sợ hả?" "Nếu như hắn thật muốn giảng hòa, ngày hôm nay đã đích thân đến, hắn cũng không phải kẻ ngu, hắn biết cho dù có cố gắng thế nào, chúng ta cũng không thể nào ủng hộ hắn." Lâm Tam Sinh phân tích tiếp,"Khi hắn động thủ với Tiểu Mộc, kỳ thực cũng đã trở mặt rồi."
Diệp Thiếu Dương cũng có chung quan điểm, mới đầu Nguyên Thần muốn lôi kéo Diệp Tiểu Mộc, cũng thông qua Nguyên Tịch nỗ lực các kiểu, thậm chí nâng đỡ hắn lên làm Nhân thần quan, nhưng sau lại phát sinh một loạt biến cố, xô đẩy khiến song phương về hai hướng đối lập không thể vãn hồi.
Đương nhiên Nguyên Thần hiểu rõ, mặc kệ hắn cố gắng thế nào, cũng không thể gột rửa những gì hắn đã làm với Diệp Tiểu Mộc, mà hắn cũng biết thân thế Diệp Tiểu Mộc, cho nên... dứt khoát không nỗ lực vô ích nữa.
"Ta chỉ là có chút không rõ," Lâm Tam Sinh nhìn quanh đoàn người, nói,"Rốt cuộc là hắn dựa vào cái gì mà không kiêng ky chúng ta, không kiêng ky Thiếu Dương, điển lễ ngày mai, hắn có chỗ dựa gì để có thể an toàn qua cửa?"
"Có lẽ là hành động bất đắc dĩ, không phải ngươi cũng nói rồi đó sao, hắn không còn cách cứu vãn nữa."
"Vậy hắn không nên tổ chức điển lễ gì ngay tại thời điểm mấu chốt này."
Lâm Tam Sinh nói thẳng ra điểm mâu thuẫn lớn nhất,"Cho nên, hắn tất nhiên có chỗ dựa nào đó, để cho hắn không sợ chúng ta tới phá rối."
Đoàn người cũng không ai nghĩ ra nguyên nhân trong đó, sau cùng cũng đành bỏ qua, nhất là Diệp Thiếu Dương, hắn không lo lắng chút nào ngày mai sẽ có chuyện gì ngoài ý muốn.
Ngay vào lúc này, bên ngoài lại có người tới thăm, lần này người tới chính là Tô Khâm Chương.
Không phải là một mình Tô Khâm Chương, còn có Diệp Tiểu Manh, hai người mang theo con trai Tô Ngọc cùng đi.
Diệp Thiếu Dương trao đổi ánh mắt với Lão Quách, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Hắn đương nhiên biết đây một nhà ba người tới đây để làm gì.
Sau khi đi vào, Tô Khâm Chương lên tiếng chào rồi im lặng không lên tiếng, để cho Diệp Tiểu Manh chủ đạo, dù sao nếu nói đến quan hệ, Diệp Tiểu Manh cũng thân với Diệp Thiếu Dương hơn một chút.
Em họ của hắn, đồng thời năm xưa cũng là Diệp Thiếu Dương dẫn cô lên Mao Sơn. Ngồi xuống uống trà, Diệp Tiểu Manh cũng đều rất thân thuộc với mọi người, chào hỏi nhau. Bọn Tứ Bảo thấy có điểm bất thường, liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau đi ra, đến Tiểu Cửu cũng đi ra, chỉ để lại Diệp Thiếu Dương một mình đối diện cả nhà ba người bọn họ.
"Tới đây, Ngọc Nhi, chính thức làm quen đại gia của con, đây là ca ca của mẹ con, Diệp Thiếu Dương."
Tô Ngọc quỳ xuống dập đầu, sau đó đứng sang một bên, vừa khiếp Sợ vừa thận trọng lại có chút kinh ngạc mà nhìn Diệp Thiếu Dương.
"Lớn như vậy rồi sao, đẹp trai quá."
Diệp Thiếu Dương cũng làm bộ là lần đầu tiên nhìn thấy hắn, thuận miệng hùa theo.
Tiểu Cửu rót trà, vợ chồng Diệp Tiểu Manh nhanh chóng đứng lên, không dám nói thẳng, Diệp Tiểu Manh kéo Tiểu Cửu cùng ngồi xuống, Tiểu Cửu từ chối, đi vào căn phòng cách vách.
"Sao mọi người đều vào đây vậy," Tứ Bảo gãi đầu bóng lưỡng nói.
Lão Quách cười nói: "Chứ sao nữa, ở đó ngại chết. Dĩ nhiên Tiểu Tô muốn chúng ta ở lại nói giúp hắn, nhưng vẫn nên để Thiếu Dương tự đi xử lý, chúng ta không tiện can thiệp."