Chương 3506: Chân Tướng (4)
Chương 3506: Chân Tướng (4)Chương 3506: Chân Tướng (4)
Buổi tối trước khi ngủ, Lão Quách lại đi gặp Diệp Tiểu Mộc một lần, không ngờ ở trong khách sạn Diệp Tiểu Mộc ở còn gặp được Trần Hiểu Húc —— hóa ra hắn cũng đã trở về, nhưng mà đối mặt với các câu hỏi của Lão Quách, trên cơ bản hắn không nói cái gì, chỉ bảo ngày mai sẽ cho mọi người một công đạo.
Gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Điển lễ còn chưa tới, nhưng bầu không khí đã có rồi.
Một đêm trôi qua rất nhanh, sáng ngày hôm sau, bắt đầu từ bảy giờ rưỡi, trên Cửu thiên âm dương cung đã bắt đầu gõ chuông, không ngừng có người bắt đầu lên núi.
Nhóm bốn người Diệp Tiểu Mộc cũng các bạn cùng đi theo đường nhỏ lên núi —— nếu tính cả Kê Tử trốn ở trong ba lô của Diệp Tiểu Mộc là năm.
Mặc dù là đường nhỏ, trên sơn đạo cũng có không ít người, dù sao những người có thể tới đây đều là pháp sư các phái, bởi vậy trên đường nếu có gặp mặt đều sẽ quan sát lẫn nhau, sau khi nhận ra nhau sẽ vừa đi vừa trò chuyện.
Chỉ có Diệp Tiểu Mộc bốn người không để ý tới ai đường mình mình đi.
Trong núi rừng khắp nơi tràn ngập vụ khí, cũng che đi mặt của bọn họ, khiến cho rất nhiều người trước tiên chưa nhận ra bọn họ, kẹp ở trong đám người vừa đi vừa nghe bọn họ nói chuyện phiếm.
"Cũng không biết Diệp Tiểu Mộc chạy đi đâu mất rồi, lát nữa gặp được Nguyên Thần, phải đề nghị với hắn, nếu như giả mạo Nhân thần quan, vậy nhất định không thể bỏ qua, phải trừng phạt nghiêm khắc." Một tiếng nói đầy căm phẫn vang lên.
Một người khác lập tức nói: "Nhưng đó là kế hoạch của Nguyên Thần, chỉ là không biết Diệp Tiểu Mộc sao lại đồng ý phối hợp, đây không phải là chủ động đem nước bẩn hắt lên trên người mình, hắn bị điên hay sao vậy?"
"He he, còn không phải là muốn nổi danh sao, cho rằng có thể làm Nhân thần quan lâu dài, buồn cười ơi là buồn cười."
"Theo tôi nghĩ, không chừng Nguyên Thần vốn muốn đưa hắn lên làm Nhân thần quan, kết quả nhất định là hắn không chống đỡ nổi trọng trách, Nguyên Thần lúc này mới hết cách, tự mình xuất sơn."
"Hắn là kẻ đổi nghề giữa chừng, tu hành chẳng được bao lâu, có thể có trình độ gì, si tâm vọng tưởng!" Sau đó vài người cùng nhau cười ha hả.
Vương Tiểu Bảo ôm vai Diệp Tiểu Mộc, khẽ giọng nói rằng: "Xem ra tiếng tăm của cậu chẳng ra làm sao cả."
Diệp Tiểu Mộc không nói gì.
Tô Yên cười nói: "Như vậy càng tốt, đến lúc đó phản công, những người này còn ê mặt hơn."
Diệp Tiểu Mộc hỏi Vương Tiểu Bảo: "Nhóm của cha cậu cũng sẽ lên núi chứ?"
"Đương nhiên. Cậu đừng sợ, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ mặc cậu đâu."
Đã lên núi rồi, cũng không có gì phải sợ nữa.
Vương Tiểu Bảo lại quay đầu nhìn Trần Hiểu Húc, nói rằng: "Ngày hôm nay cậu cũng có nhiệm vụ chứ?"
"Có lẽ vậy." Trần Hiểu Húc vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không nói quá nhiều.
Từ tối hôm qua sau khi gặp hắn, cả nhóm đều đang lén quan sát hắn, cảm giác hắn không có gì thay đổi so với trước kia, chỉ là càng thêm trầm mặc, đối với tất cả những gì có liên quan đến Nguyên Tịch (bọn họ cũng đều thử hỏi), hắn không đề cập tới một từ.
Lúc này bên cạnh có một pháp sư đơn độc tiến đến chào hỏi, trước tiên tự giới thiệu mình, sau đó hỏi thăm môn phái và họ tên của bọn họ.
"Vương Tiểu Bảo."
"Diệp Tiểu Mộc."
"Tô Yên."
"Trần Hiểu Húc."
Lúc Vương Tiểu Bảo là người thứ nhất nói ra tên họ, người nọ vẫn rất khách khí chắp tay nói một câu "Ngưỡng mộ đã lâu", sau đó nghe được mấy cái tên khác, ngay lập tức ngây ngẩn cả người, sau đó chạy đi ra xa.
Đang đi bên cạnh cũng không có ít người nghe được tên của bọn họ, tất cả đều sửng sốt một chút, sau đó lập tức lẫn ra xa xa, rất sợ dính dáng tới bọn họ.
Bọn họ không hiểu, mấy người này vì sao còn muốn lên núi, lẽ nào bọn họ không cam lòng sao, có thể còn đang muốn làm loạn gì trong điển lễ? Nhưng mà cũng chỉ là châu chấu đá xe mà thôi.
Nhóm Diệp Tiểu Mộc bất đắc dĩ nhìn nhau, tiếp tục đi con đường của Vẫn là quảng trường trên Cửu thiên âm dương cung, đã bày ra vô số chỗ ngồi, hơn nữa bởi vì lần này người tự phát đến đây xem lễ quá đông, bởi vậy ở phía sau những chỗ ngồi có đề bảng tên, đã xếp thêm nhiều ghế cho bọn họ ngồi, sau khi vào cửa cũng không kiểm tra thư mời các thứ, nói chung chỉ cần đến là có thể ngồi đâu cũng được.
Nhóm Diệp Tiểu Mộc gặp không ít người quen ở trên núi, bao gồm một vài đệ tử nòng cốt trong Song Tuyệt Bát Tử, bọn họ nhìn thấy đám người Diệp Tiểu Mộc, tựa như không hề cảm thấy kỳ lạ, nhưng mà cũng không chủ động bắt đầu chào hỏi, để mặc bọn họ đi tới hàng cuối cùng tìm chỗ để ngồi xuống.
Vốn xung quanh còn có vài người khác đang ngồi, sau khi nhận ra là bọn họ, cũng đều lẫn ra rất xa.
Bốn người cũng không thèm để ý, Vương Tiểu Bảo theo thường lệ tìm đến hàng ghế mà các đại lão còn chưa đến, bưng đi vài đĩa đựng trái cây, gọi mọi người cùng nhau ăn, nhìn y như một nhóm người đến xem náo nhiệt, hoàn toàn không để ý ánh mắt của những người bên cạnh đang len lén quan sát.
Trong phạm vi chu vi 3x3, cuối cùng cũng có hai người tới ngồi.
"Tối hôm qua đã gặp nhau, chào mấy sư huynh." Một thanh niên mặc áo trắng trong số đó chắp tay mỉm cười với bọn họ.
Diệp Tiểu Mộc quay đầu nhìn lại, nhớ ra đúng là người tối hôm qua tới tìm mình, hắn tự xưng tên là Tần Minh, là thành viên Tam Giới Minh.
"Mấy vị, không nói dông dài nữa, mấy vị suy nghĩ thế nào rồi."
Vương Tiểu Bảo quay đầu nhìn Diệp Tiểu Mộc, Tô Yên và Trần Hiểu Húc cũng không nói gì.
Diệp Tiểu Mộc không thể làm gì khác hơn là nói rằng: "Kỳ thực cũng không có gì để suy nghĩ, chuyện chúng tôi muốn làm không giống vậy."
"Có cùng chung địch nhân, đây chính là tiền đề để chúng ta có thể hợp tác." Tần Minh nói nhỏ, đến lúc này hắn vẫn không từ bỏ thuyết phục.
"Không phải là ta xem thường chư vị, mấy vị đều là thiếu niên thiên tài, thế nhưng chỉ dựa vào vài người, không thể nào là đối thủ của Nguyên Thần... Nếu như hành động bị thất bại, để cho Nguyên Thần nắm trong tay Pháp Thuật Giới, tương lai muốn lật lại cục diện càng khó khăn hơn. Hôm nay là đấu cùng Bát Tử Liên Minh, tương lai coi như là đấu cùng toàn bộ Pháp Thuật Giới..."
Diệp Tiểu Mộc chắp tay với hắn,"Đa tạ nhắc nhở."
Chỉ bốn chữ này, không hơn. Xuất phát từ lòng phòng bị, hắn không muốn nói ra kế hoạch của chính mình —— trên thực tế cũng không có có kế hoạch gì,"Ngô tiền bối" của hắn chỉ kêu hắn hành sự tùy theo hoàn cảnh, nói là đợi đến cuối cùng mới động thủ.
Tần Minh ngây ra một lúc, thở dài nói rằng: "Được rồi, nếu mấy vị kiên trì tự mình hành động, bọn ta cũng không thể cưỡng cầu, chỉ hy vọng một khi bọn ta hành động, mấy vị có thể đứng về phía bọn ta, vậy là cảm ơn rồi."
"Không khách khí không khách khí, ăn gì không?" Vương Tiểu Bảo bưng đĩa hạt dẻ đến trước mặt đối phương.
Hai người cười khổ rời đi.
Vương Tiểu Bảo lắc đầu nói rằng: "Tam Giới Minh muốn lấy chúng ta ra làm súng, cũng quá đáng lắm."
Tô Yên nói tiếp lời: "Bọn họ đây cũng là không còn biện pháp nào khác, tôi nghe nói các đại môn phái trên cơ bản đều bị Nguyên Thần thu phục, ngay cả Thiên Hạ Hội và mấy môn phái Âm dương sư, cũng đều hướng về bọn họ... Chúng ta trước kia cũng đã phân tích, Thiên Hạ Hội tuy mong muốn tạo thành thế chân vạc, nhưng hôm nay Nguyên Thần nắm giữ đại thế, bọn họ cũng không ngăn cản được, nếu quả thật phải lựa chọn giữa Bát Tử Liên Minh và Tam Giới Minh, vậy bọn họ chỉ có thể ủng hộ Bát Tử."
Vương Tiểu Bảo gật đầu nói: "Chớ đừng nói chỉ là còn có Bạch Vi Cửu Thiên Huyền Nữ kia, à đúng rồi, có người nói cô ta và Lý Mộ Hiên đã đính hôn."
Diệp Tiểu Mộc lần đầu tiên nghe được tin tức này, lập tức cả kinh nói: "Cửu Thiên Huyền Nữ cũng có thể kết hôn sao? Tuy rằng... cô ta không phải là hàng thật, nhưng mọi người đều cho rằng cô ta chính là Cửu Thiên Huyền Nữ."