Chương 3510: Tình Thế Hỗn Loạn (4)
Chương 3510: Tình Thế Hỗn Loạn (4)Chương 3510: Tình Thế Hỗn Loạn (4)
Nguyên Thần làm bộ không phát hiện Diệp Tiểu Mộc và Trần Hiểu Húc, nói với Vương Tiểu Bảo,"Lần trước ngươi đại náo hội trường, ngày hôm nay còn muốn một lần nữa sao?"
Vương Tiểu Bảo vội vàng xua tay: "Ngày hôm nay không làm vậy nữa, ta không phải là đối thủ của ngươi, hơn nữa ta cũng không phải Nhân thần quan, nhưng mà hai vị huynh đệ này của ta có thể không phục."
Hắn đưa hai tay, lần lượt khoác lên vai Diệp Tiểu Mộc và Trần Hiểu Húc, nói rằng: "Nguyên Thần, Pháp Thuật Giới không phải do một mình ngươi định đoạt, không nhắc tới những chuyện xấu xa trước kia ngươi làm đối với hai người huynh đệ của ta... Thế nhưng ngày hôm nay ngươi nói bọn họ là Nhân thần quan, ngày mai đột nhiên lại nói không phải, ngày hôm nay bọn họ người đều ở đây, ngươi phải giải thích đi chứ."
Nguyên Thần bình tĩnh hoà nhã nói: "Ngươi muốn giải thích cái gì."
"Vương Tiểu Bảo, ngươi chỉ là đệ tử đời thứ hai, ngươi nghĩ rằng Bát Tử Liên Minh bọn ta sẽ sợ ngươi sao? Muốn giải thích, để ta, ta thay Nguyên Thần sư huynh giải thích cho các ngươi!"
Trương Vũ đột nhiên đứng lên từ khu vực khán đài, giải vây cho Nguyên Thần.
Sau hắn, một vài thành viên khác của Song Tuyệt Bát Tử cũng đứng lên, ồn ào theo.
"Đến lượt cậu lên sân khấu biểu diễn rồi."
Diệp Tiểu Mộc còn không chưa chuẩn bị sẵn sàng, đã bị Vương Tiểu Bảo đẩy một cái, đi tới lối đi giữa các ghế ngồi.
Cảm nhận được tất cả mọi người đang đưa mắt nhìn mình, Diệp Tiểu Mộc có chút ngượng ngùng, nhưng nhớ tới nhiệm vụ của mình, không thể làm gì khác hơn là hạ quyết tâm, nói với Trương Vũ: "Ta đến lĩnh giáo vậy!"
Trương Vũ khinh miệt cười rộ lên, xoay người đi tới quảng trường.
Nguyên Thần đi tới bên cạnh hắn, ghé vào tai hắn nói gì đó, Trương Vũ gật đầu.
Diệp Tiểu Mộc cũng đi tới quảng trường, xoay người lại nhìn các chiến hữu thân mến, Tô Yên nhẹ nhàng vỗ tay cỗ vũ cho hắn, Kê Tử cũng thò đầu ra khỏi ba lô trong lòng cô, giơ ngón tay cái lên với hắn (nếu như chim có ngón tay cái), những người khác cũng đều ngây ngốc nhìn hắn.
Không đánh không được mà. "Trên người ngươi có một ưu điểm khiến ta bội phục." Trương Vũ khép hai tay, cười híp mắt nhìn Diệp Tiểu Mộc,"Chính là dũng khí, ngươi rất có dũng khí, biết rõ đánh không lại còn dám tới, dù cho ngươi có bối cảnh rất sâu, nhưng những việc như đấu một mình này người khác sẽ không giúp được gì. Ta sẽ không giữ thể diện cho ngươi đâu."
"Ta sẽ coi như ngươi đang khen ta."
Trương Vũ cười ha hả, hai cánh tay đang ôm ở trước ngực đột nhiên mở ra, lộ ra một thanh phi kiếm màu đen như mực treo ở giữa hai tay, phi kiếm này rất nhỏ, chỉ dài bằng ngón tay, thế nhưng hàn quang bắn ra bốn phía, nhìn qua vô cùng sắc bén, được hai tay hắn điều khiển, nhẹ nhàng run lên, bay tới Diệp Tiểu Mộc.
Hắn là một gã Kiếm Sư.
Kiếm Sư tên này nghe có vẻ rất giống chức nghiệp hoành tráng vang trời trong tiểu thuyết huyền ảo nào đó, trên thực tế ở Pháp Thuật Giới là một chức nghiệp rất ít người theo đuổi, từ cổ chí kim đều có, thông qua một ít pháp thuật bí truyền tế luyện phi kiếm trở thành pháp khí bản mạng, dùng tu vi tự thân để khống chế, lăng không đả thương người.
Cho nên đây là một "chức nghiệp từ xa" của Pháp Thuật Giới, muốn đánh thắng bọn họ, biện pháp tốt nhất chính là thiếp thân công kích. Kiến thức phổ thông này Diệp Tiểu Mộc có biết, nhưng mà Kiếm Sư cũng không phải kẻ ngu chờ người ta thiếp thân, tựa như lúc này, phi kiếm kia quấn ở trước mặt, từ nhiều góc độ không ngừng đánh tới, để cho Diệp Tiểu Mộc mệt mỏi ứng phó, thậm chí ngay cả bước chân cũng không nhích ra được, chớ đừng nói chỉ là vọt tới trước mặt người ta.
Hơn nữa phi kiếm này nhìn thì rất nhỏ, uy lực lại rất lớn, mỗi một lần đánh tới, Diệp Tiểu Mộc đều phải dùng tới bảy tám phần chân khí để chống lại, trong lúc nhất thời tay chân luống cuống, mắt thấy cảm giác đã sắp thua.
Rất nhiều thành viên Song Tuyệt Bát Tử ở bên ngoài phát ra âm thanh cười nhạo ồn ào.
"Tiểu Mộc, phi kiếm này là Tứ Lưỡng Bát Thiên Cân, người sử dụng bản thân theo thế đạo khí, bản thân cũng không phí nhiều khí lực, đối với cậu cũng là công kích thạch phá thiên kinh, cậu phải nghĩ biện pháp mò tới bên cạnh hắn!"
Phía sau truyền đến tiếng hò hét của Tô Yên.
Tiếp theo lại là một trận cười vang.
Kỳ thực không cần Tô Yên nhắc nhở Diệp Tiểu Mộc cũng nhận thấy đưữc điểm nàv Hắn biết cảnh diới Ủa Trưởng VÕ cùng mình không chênh lệch mấy, kinh nghiệm chiến đấu phong phú hơn so với mình, thế nhưng dựa theo lực đạo mỗi một lần phi kiếm tập kích để suy đoán, tất nhiên hắn cũng muốn sử xuất bảy tám phần chân khí để điều khiển, nhưng hôm nay nhìn Trương Vũ mang theo vẻ nhẹ nhàng vui thích đầy mặt, không có cảm giác đang gánh vác trọng trách chút nào.
Cho nên vậy đại khái chính là đặc điểm và ưu thế của phi kiếm.
Diệp Tiểu Mộc là lần đầu tiên thật sự đánh với phi kiếm, lúc đầu không khỏi có chút trúc trắc, sau khi hiểu được nguyên lý trong đó, hắn để cho mình tỉnh táo lại, tỉ mỉ quan sát cục diện, chủ yếu là quỹ tích phi kiếm.
Sau khi vội vã đối công chừng mười lượt, cuối cùng hắn cũng lần đầu tiên tránh được tập kích của phi kiếm.
"Thế nào, cũng được đó chứ."
Bên ngoài tường cung, trong rừng rậm nơi mảnh đất có địa thế tương đối cao, nhóm người Diệp Thiếu Dương ẩn thân trong đó, đang quan chiến.
Lão Quách thấy Diệp Tiểu Mộc bắt đầu thích ứng tiết tấu chiến đấu, không nhịn được huyênh hoang nói với Diệp Thiếu Dương một câu rất đắc ý.
"Mịa, huynh có gì phải huyênh hoang với đệ, làm như đó là con trai huynh không bằng."
"Do ta dạy dỗ! Đương nhiên ta phải tự hào."
Tứ Bảo cũng tán dương: "Ta nói hài tử này đừng thấy bình thường ngây ngô khờ khạo, một khi thực sự đánh rồi, suy nghĩ lại rất rõ ràng, điểm này giống như cậu."
"Còn phải rèn luyện nhiều." Diệp Thiếu Dương nhếch miệng cười cười, thấy Diệp Tiểu Mộc tiến bộ nhanh như vậy, tất nhiên hắn cũng rất vui vẻ.
Trong khoảng thời gian bọn họ đối thoại, Diệp Tiểu Mộc cũng từ từ càng thêm thích ứng cục diện, tìm được biện pháp tránh né phi kiếm, mười lần công kích có sáu bảy lần có thể tránh khỏi, sau đó hắn bắt đầu nghĩ cách tiếp cận Trương Vũ.
Trương Vũ sắc mặt trầm xuống, không khỏi gia tăng thêm vài phần chân khí lên trên phi kiếm, tốc độ phi kiếm đột nhiên tăng lên một cấp bậc, đã nhanh đến mắt thường hầu như không thấy rõ, trong nháy mắt phảng phất có vô số phi kiếm đang bay cùng nhau.
Diệp Tiểu Mộc lần thứ hai cảm thấy áp lực, lúc này cũng may Thiên Cương bộ trước kia "Ngô tiền bối" truyền thụ cho đã phát huy tác dụng, nếu không cho dù mình thấy rõ phi kiếm, thân pháp cũng không theo kịp.
Hắn tiến †uec tới nần Trưởng Vũ- Nhưng mà theo cự ly càng gần, khả năng khống chế phi kiếm cũng là càng ngày càng mạnh, Trương Vũ không hề khinh thường, chuyên tâm điều khiển phi kiếm, lợi dụng tốc độ phi kiếm không ngừng cấu thành các loại kiếm trận, nếu như Diệp Tiểu Mộc chỉ tránh thôi thì không thành vấn đề, nhưng hắn còn muốn không ngừng tìm kiếm khe hở đi tới, bằng không cục diện này trường kỳ kéo dài, sẽ trở thành so đấu chân khí.
Đó mới là phiền toái nhất, lực khỏe mạnh của bản thân chưa chắc mạnh hơn so với Trương Vũ, mà tiêu hao của Thiên Cương Bộ nhất định là lớn hơn Trương Vũ điều khiển phi kiếm, một khi chân khí bản thân tiêu hao quá nhiều, tốc độ chậm lại, cục diện sẽ càng thêm nguy hiểm.
Diệp Tiểu Mộc cảm giác mình giống như thích khách trong trò chơi đối chiến.
Nhưng mà hành động mạo hiểm gần kề này cũng là phải trả giá rất lớn, do bất ngờ không kịp đề phòng, trên người Diệp Tiểu Mộc cũng bị phi kiếm chém ra rất nhiều vết thương, cũng may phần nhiều là bị thương ngoài da, không ảnh hưởng năng lực hành động, trái lại càng thêm kiên định quyết tâm thủ thắng của hắn.
Trương Vũ bắt đầu lui về phía sau, duy trì khoảng cách đủ an toàn với Diệp Tiểu Mộc.
Bất tri bất giác, hắn lui về tới bên cạnh tường rào, không có đường lui nữa.