Chương 3511: So Đấu Dũng Khí (1)
Chương 3511: So Đấu Dũng Khí (1)Chương 3511: So Đấu Dũng Khí (1)
Bất tri bất giác, hắn lui về tới bên cạnh tường rào, không có đường lui nữa.
Mà Diệp Tiểu Mộc ở đối diện chỉ còn cách xa hắn không tới mười thước.
Trên mặt Trương Vũ trái lại lộ ra nụ cười mỉm, vừa làm phép, vừa mở miệng nói: "Diệp Tiểu Mộc, nếu chỉ như vậy mà có thể đánh bại ta, không biết tới nay ta đã chết bao nhiêu lần rồi."
Lúc này cắn chót lưỡi, nhổ một búng máu ra lòng bàn tay trái, hai tay niết quyết thật nhanh, trong miệng nói lẩm bẩm, phi kiếm vốn đang bay tới mặt Diệp Tiểu Mộc đột nhiên chia ra làm ba, từ ba góc độ khác nhau triển khai công kích.
Thiên Địa Tam Tài Kiếm.
Bị Diệp Tiểu Mộc bức bách, hắn phải dùng đến tuyệt chiêu của mình, ba kiếm cùng bay, nghĩa là lực công kích độ thoáng cái tăng lên gấp ba, Diệp Tiểu Mộc còn muốn vọt tới trước mặt mình quả thực là nằm mơ.
Nhưng nếu như tiếp tục kìm giữ lẫn nhau, bản thân mình muốn điều khiển ba thanh phi kiếm tuy rằng hơi mất sức một chút, nhưng tất nhiên Diệp Tiểu Mộc cũng phải dùng càng nhiều khí lực hơn để tránh né phi kiếm, cho dù ba thanh phi kiếm trong khoảng thời gian ngắn không đánh bại được hắn, nhưng cứ kéo dài cũng sẽ hao hết chân khí trong cơ thể hắn, tuy rằng thắng như vậy không được vẻ vang cho lắm, nhưng chỉ cần có thể thắng là được.
Ba thanh kiếm bay cùng nhau, Diệp Tiểu Mộc quả nhiên ngừng lại không đi nữa, đứng tại chỗ tránh né thế tiến công, nhưng Trương Vũ chỉ được thảnh thơi trong chốc lát, lại phải khẩn trương: Diệp Tiểu Mộc chỉ dừng lại tại chỗ một lát, rồi lại lần nữa đi về phía trước.
Hắn chỉ là đang thích ứng tiết tấu của ba thanh phi kiếm và các chiêu thức công kích, một khi quen thuộc rồi, hắn lại lần nữa khởi động, lách giữa các khe hở của phi kiếm mà bắt đầu di tới.
Phụt!
Khuôn mặt Diệp Tiểu Mộc bị phi kiếm cứa trúng chút, để lại một vết rách rất dài bên mặt trái, máu chảy ra, Diệp Tiểu Mộc không kịp lau, mạnh mẽ búng người một cái, lại là đi phía trước vài bước.
Khoảng cách giữa hai người không đầy năm thước.
"Điên rồi!" Trương Vũ thất thanh mắng,"Làm gì có ai quyết đấu như ngươi?"
"Vậy ta nên làm như thế nào, đứng chờ chân khí khô kiệt, tốc độ chậm lại rồi bị phi kiếm đâm chết?"
Ở cự ly chừng năm thước, Trương Vũ càng điều khiển phi kiếm mạnh mẽ hơn.
Ba thanh phi kiếm giao nhau vờn quanh, bổ sung cho nhau, hợp thành một tấm lưới bền chắc không thể phá được.
Cho dù Diệp Tiểu Mộc có Thiên Cương Bộ củng cố, với diện tích và tốc độ cực hạn của thân thể người, cũng không thể không bị thương mà đi qua được.
Vậy thì... bỏ qua chuyện không bị thương đi.
Keng một tiếng Diệp Tiểu Mộc rút ra Hiên Viên kiếm, xen vào trong kiếm trận, phi kiếm đụng trúng mũi kiếm, không hề bị đánh rơi, bắn ngược trở về lại từ một góc độ khác bay tới.
Diệp Tiểu Mộc bị chấn động đến cánh tay tê dại, quả nhiên phi kiếm này không phải thứ dễ chơi, nhưng mà thừa dịp khoảnh khắc thanh phi kiếm này bị đánh bay, hắn lại bước ra một bước dài về phía trước.
Một thanh phi kiếm vừa vặn xẹt lướt qua vai phải của hắn, xé rách quần áo, để lại một vết thương nhễ nhại máu tươi.
Diệp Tiểu Mộc không hề sợ hãi, không ngừng dùng Hiên Viên kiếm đẩy đi một thanh phi kiếm trước mặt, còn lại hai thanh thì có thể đi xuyên qua giữa khe hở, chỉ là... Không tránh được thỉnh thoảng cũng bị quẹt trúng như vậy.
Hắn đang dùng bị thương làm cái giá phải trả, để đổi lấy tới gần sát bên Trương Vũ.
"Thông minh!"
Bên ngoài tường cung, Diệp Thiếu Dương cho ra lời bình hai chữ này. Tuy rằng đây không phải là cuộc chiến đỉnh cấp gì, nhưng nguy cơ và lựa chọn trong đó đều là khảo nghiệm lớn lao đối với ý thức chiến đấu của một người, Diệp Thiếu Dương thông qua lựa chọn của Diệp Tiểu Mộc, nhìn thấu thiên phú tuyệt thế của hắn ở phương diện này.
"Phi kiếm này quá chậm." Ngô Gia Vĩ ——Ngô Gia Vĩ thật sự lắc đầu thở dài.
"Không phải là người nào cũng có thực lực như ngươi, tiểu tử kia ở dưới thực lực của hắn, đã phát huy đến tốt nhất. Trong kiếm trận này có một cái bẫy, chính là chỉ có thể tiến không thể lui, ngươi càng dám chết, không eø bỉ thưởng, thì càng có thể tới aần: nhưng bản năng của tuvêt đai đa số mọi người sẽ khiến họ dừng lại, bởi vì như vậy an toàn nhất thoải mái nhất, nhưng lúc đó nếu quả thật dừng lại, sẽ lập tức bị kiếm trận vây quanh, pháp khí của ngươi chỉ có thể đánh được một thanh, tiêu hao cũng có thể so đấu với người khác, nhưng bị nhốt thì hoàn toàn không có cơ hội."
Diệp Thiếu Dương rất đắc ý mà phân tích chiến cuộc, Diệp Tiểu Mộc có thể xuyên qua bẫy rập, khắc chế bản năng theo cái lợi bỏ cái hại, một đường đi tới, điều này khiến cho kẻ làm cha như hắn hết sức vui mừng, thắng thua với hắn mà nói không quan trọng, quan trọng là ... biểu hiện.
Trên chiến trường, khoảng cách giữa Diệp Tiểu Mộc và Trương Vũ chỉ còn lại không tới năm thước, sau khi lại một lần nữa dùng Hiên Viên kiếm đẩy ra một thanh phi kiếm, hắn tung người nhảy lên, liều mạng nguy cơ bị hai thanh phi kiếm khác chém trúng, đột nhiên đâm Hiên Viên kiếm tới trước mặt Trương Vũ.
Vốn dĩ dựa theo tốc độ tiến lên của hắn và khoảng cách của hai người, ai cũng cho là chí ít hắn còn phải đi tới hai ba bước nữa mới động thủ thì ổn thỏa hơn, nhưng trong lòng Diệp Tiểu Mộc hiểu rất rõ ràng, tất cả mọi người có thể nghĩ tới, Trương Vũ cũng có thể nghĩ tới, hắn tự nhiên sẽ có cách bảo vệ mình, không thể nào cứ như vậy cam nguyện bị thua.
Cho nên trước đó hắn đã tích lũy thế năng, hành động bất ngờ, sớm phát động một kích cuối cùng.
Hai thanh phi kiếm Trương Vũ điều khiển thực sự có thể chém tới cánh tay của hắn, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Đối mặt kiếm phong càng lúc càng tiến gần, đồng tử trong mắt Trương Vũ co rút nhanh, cố sức lui về phía sau, nhưng đã đính chặt lên trên tường, song đao xẹt qua cánh tay Diệp Tiểu Mộc, để lại hai vết thương thật dài, nhưng cũng chỉ khiến cánh tay hắn run rẩy một chút, kiếm phong thẳng tiến không lùi.
"Tiểu Mộc cẩn thận phía sau!"
Tiếng la của Tô Yên từ xa xa truyền đến, Diệp Tiểu Mộc bỗng nhiên quay đầu lại, dư quang nhìn thấy một thanh phi kiếm đang từ phía sau đánh tới, cách cái ót của mình không tới nửa thước.
Trên mặt Trương Vũ lộ ra nét cười hung tàn, trầm giọng nói: "Liều mạng đi!"
Thanh phi kiếm đang bay đến sau đầu Diệp Tiểu Mộc, là phục bút hắn đã sớm mai phục, nhưng mà thực sự hắn không nghĩ tới Diệp Tiểu Mộc lại đột nhiên phát động một kích cuối cùng, vốn dĩ dựa theo suy nghĩ của hắn, là chờ Diệp Tiểu Mộc khởi động trước, bản thân theo sau chiêu thức ấy, đến lúc đó lực chú ý của Diệp Tiểu Mộc đều tập trung trên người mình, không trước, phi kiếm có thể xuyên thủng cổ họng của hắn. Đương nhiên giết người là phạm pháp, nhưng mình có thể khống chế quỹ tích phi kiếm, chỉ khiến hắn bị trọng thương, vấn đề này hắn nắm chắc được.
Kết quả Diệp Tiểu Mộc khởi động sớm, hắn hơi chút phân thần, phi kiếm phát đi hơi chậm, thế cho nên hiện tại là cục diện này, song phương nếu như không thu tay lại, rất có khả năng sau cùng lưỡng bại câu thương.
Cho nên câu nói "liều mạng đi" của hắn là để cổ vũ cho mình cũng là hù dọa Diệp Tiểu Mộc.
Nhưng mà Diệp Tiểu Mộc tựa như không thấy được phi đao sau đầu, bảo kiếm trong tay đâm tới không hề chùn bước.
Đây là chiêu bài gì, thật muốn đồng quy vu tận sao?
Nhìn thấy kiếm phong gần đâm vào cổ họng mình, trong khoảnh khắc sau cùng Trương Vũ đưa ra lựa chọn ——
Hắn từ bỏ không điều khiển phi kiếm nữa, theo bản năng xoay mặt sang một bên, ầm một tiếng, bay đến rơi xuống đất, kiếm phong của Hiên Viên kiếm đã chăm chăm cHĩa vào cổ họng của hắn.
Cục diện như mới vừa rồi, ai sợ thì người đó sẽ thua, nếu như không ai sợ thì chính là lưỡng bại câu thương, đây giống so đấu dũng khí hơn chứ không chỉ là so đấu thực lực.
Trương Vũ sợ, cho nên hắn đã thua.
"Ngươi..." Trương Vũ ngây ngốc nhìn hắn, mặt xám như tro tàn, tỉnh khí thần thoáng cái biến mất không còn."Được, tiểu tử ngươi ngoan độc hơn so với ta, ngươi không muốn sống."