Chương 3512: So Đấu Dũng Khí (2)
Chương 3512: So Đấu Dũng Khí (2)Chương 3512: So Đấu Dũng Khí (2)
Diệp Tiểu Mộc thu lại bảo kiếm, nói rằng: "Kỳ thực ta không liều mạng cũng có thể thắng ngươi."
Hắn giơ tay lên, trong tay nắm một Ám kim thần phù còn chưa đánh ra.
"Nếu như vừa rồi ta xoay người lại một kiếm có thể chém văng phi kiếm của ngươi, mà ngươi lại không tránh được thần phù của ta, chí ít sẽ bị thương, còn ta vẫn còn hậu chiêu, trong vòng ba chiêu nhất định có thể thắng ngươi." Diệp Tiểu Mộc nói nghiêm túc,"Sở dĩ liều mạng với ngươi, là vì ta biết ngươi sẽ bỏ cuộc, từ biểu hiện nhỏ sau cùng của ngươi, ta quan sát ra được quyết định của ngươi, cho nên..."
Hắn không nói tiếp nữa, nhưng Trương Vũ đã hiểu, cho nên hắn không làm như vậy, chỉ là bởi vì muốn bớt đi một việc.
Hắn cũng tin tưởng Diệp Tiểu Mộc không nói xạo —— nếu như không phải là tuyệt đối chắc chắn với lựa chọn của mình, hắn cũng không thể liều mạng trọng thương mà không áp dụng một kế hoạch chiến đấu tác dụng tương tự khác.
Cho nên kết luận duy nhất chính là, đối với chiến cuộc và tâm lý đối thủ, sức quan sát của tiểu tử này rất đáng sợ. Điều này cũng không phải là phạm vi thực lực, đây là thiên phú.
Chỉ tự trách mình trước đó còn tưởng rằng có thể dễ dàng đánh bại hắn, biểu hiện quá mức phách lối, hôm nay coi như bị muối mặt trước tất cả mọi người... Trương Vũ không dám ngẩng đầu nhìn bất luận kẻ nào, xoay người muốn chạy trốn khỏi hiện trường, bạn gái Nhậm Lạc An vọt tới, rút ra đạo kiếm chỉ vào Diệp Tiểu Mộc, nổi giận đùng đùng nói rằng: "Ngươi chỉ may mắn mà thắng được một trận, ta đến đánh với ngươi!"
Trương Vũ nắm cổ tay cô, khẽ nói: "Đi thôi, em không phải là đối thủ của hắn."
Nhậm Lạc An khiếp sợ,"Trương Vũ, anh nói nghiêm túc chứ?"
"Em không phải là đối thủ của hắn," Trương Vũ cười khổ,"Chúng ta quá xem thường hắn rồi."
"Em không tin!"
Nhậm Lạc An đẩy Trương Vũ ra, ưỡn kiếm tiến về phía Diệp Tiểu Mộc, Diệp Tiểu Mộc tập trung toàn bộ tỉnh lực vào trong trận chiến đấu mới.
Hắn phát hiện lực khoẻ mạnh của Nhậm Lạc An còn kém hơn một chút so với Trương Vũ, cô sử dụng đạo thuật truyền thống, thân pháp rất nhanh nhẹn, vì vậy thi triển ra lăng không bộ, lấy nhanh đấu nhanh cùng cô, sau hơn mười chiêu, nắm một sơ hở, dùng ba đạo thần phù liên hoàn tiến công, không để cho đối thủ có cơ hội thở dốc.
Nhậm Lạc An dựa vào một thân pháp lực cứng rắn chống đỡ được hai đạo, một đạo sau cùng lại không tránh thoát được, bị kích bay ra hơn mười thước xa, được Trương Vũ đỡ lấy ôm vào trong lòng, dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn Diệp Tiểu Mộc, trong mắt chảy ra nước mắt quật cường, sau đó Trương Vũ ôm cô bỏ di.
"Đánh rất hay!"
Vương Tiểu Bảo cầm đầu vỗ tay, thổi lên tiếng huýt sáo lưu manh.
"Ta đến chiến với ngươi!"
Trong đám người lại có người nhảy ra, Diệp Tiểu Mộc giương mắt nhìn, lại là người quen, là Diệp Thần, nhân vật số ba Âm Dương Môn, cảnh giới là nhất phẩm tư tế, năm xưa khi cùng đi thử luyện, anh chàng này gần như là người duy nhất không có nói móc trêu chọc mình.
Không phải bởi vì hắn là người tốt lành gì, mà là chướng mắt.
Không giống như trong tiểu thuyết, dùng toàn bộ những lời giễu cợt để nhằm vào nhân vật chính, coi thường kiểu hoàn toàn không coi ngươi ra gì, trong ánh mắt không che giấu được khinh miệt, mới là khinh thường thật sự.
Diệp Tiểu Mộc vốn đang rất mệt mỏi, nhưng nhìn thấy đối thủ là hắn, nhất thời xốc lại tinh thần, hắn không phải là một người thích đánh nhau, nhưng hai trận chiến đấu liên tục vừa rồi đã khơi dậy sự hăng hái chiến đấu của hắn, đang muốn tìm một người để đánh một trận cho đã, lúc này Diệp Thần nhảy ra, quả thực chính là muốn ngủ có người đưa gối tới, chớ đừng nói chỉ là hắn cũng vẫn luôn nín nhịn, muốn chứng minh bản thân trước những kẻ khi xưa khinh thường mình.
Cặp đôi Trương Vũ còn hơi non.
Diệp Thần đích thực là đối thủ tốt nhất.
"Lúc trước khi ta gặp được ngươi, ngươi còn là gã học việc cảnh giới rất thấp, nhưng mà ngươi dựa vào mối quan hệ, mới được Nguyên Tịch coi trọng và dẫn dắt, ngươi biết không, Pháp Thuật Giới là một nơi quan tâm thực lực, dựa vào bối cảnh gia thế để thượng vị, sẽ bị người khác xem thường, có ai nói với ngươi điều này chưa?"
Điều này đương nhiên Diệp Tiểu Mộc có biết, ngay cả Tô Ngọc, tuy rằng tầng lớp cao của Pháp Thuật Hiệp Hội đều lui tới cùng hắn, nhưng là vì nhắm tới xuất thân và gia thế của hắn, muốn lợi dụng hắn mà thôi. Nhưng của mình cũng có gì ghê gớm đâu, chẳng qua là được tiền bối Tróc Quỷ Liên Minh nhắm trúng mà thôi, cũng không phải gia thế hiển hách gì.
Diệp Thần nói tiếp: "Nhưng mà ngươi tiến bộ rất nhanh, nhưng ở trong mắt ta, ngươi chẳng qua chỉ là một nhị đại, dựa vào tài nguyên bồi đắp tới Địa tiên thượng giai, hẳn là không dễ dàng chút nào."
"Ta không biết ngươi đang nói cái gì, thậm chí cảm thấy có chút khôi hài, ngươi có đánh hay không?"
"Ngươi bị thương đầy người, có muốn trước tiên điều tức một lát hay không, ta không muốn giành lợi thế với ngươi."
"Không có gì đâu, như vậy mà thắng được ngươi, ngươi cũng không thể nói gì hơn."
"Ha ha!"
Diệp Thần cười ha hả, một tay kết ấn, đánh về phía Diệp Tiểu Mộc.
Cuộc chiến mới đã bắt đầu rồi.
Vừa giao thủ, Diệp Tiểu Mộc lập tức cảm thấy khác biệt: Diệp Thần này bất kể là tiết tấu chiến đấu hay là lực khoẻ mạnh đều mạnh hơn nhiều so với cặp đôi Trương Vũ, dù sao cũng là cường giả đỉnh cao trong Pháp Thuật Giới, lập tức ổn định tâm thần, trước tiên ngừa thủ là việc chính, sau đó vẫn là biện pháp cũ, tỉ mỉ quan sát thủ đoạn và các chiêu bài của đối phương, tìm kiếm cơ hội trong đó.
Hai trận chiến đấu liên tục trước đó không hề khiến cho Diệp Tiểu Mộc cảm thấy uể oải, trái lại giúp hắn cùng một lúc thực hiện hoàn mỹ toàn bộ thiết kế chiến thuật và lĩnh ngộ khi tu luyện một mình cho tới nay, dường như mở ra một nút thắt trong thân thể, về thực chiến —— nhất là trong lúc chiến đấu cùng người khác, hắn thoáng cái khai khiếu.
Hắn trưởng thành ở trong chiến đấu, những suy nghĩ cân nhắc và thăm dò trong nhiều ngày đêm trước đó, vào giờ khắc này cuối cùng đã thể hiện ra giá trị.
Sau ba mươi hiệp, hắn từ từ ổn định trận thế, sau sáu mươi bảy mươi hiệp, hắn bắt đầu phản kích, sau đó khán giả vốn cho rằng chiến đấu sẽ nghiêng về một phía, chờ mong Diệp Thần có thể lấy lại cục diện, giật mình phát hiện, nơi sân chiến đang là thế lực ngang nhau.
"Tiểu Mộc cuối cùng cũng thực sự hiểu được chiến đấu." Tô Yên vẫn chú ý nhất cử nhất động của Diệp Tiểu Mộc, cô tuyệt không có chút bất ngờ, ngược lại, cô —— cũng chỉ có cô (khả năng còn có Diệp Thiếu Dương ở phía xa quan sát cuộc chiến), thật sự hiểu ở chuyện gì xảy ra trên người Diệp Tiểu Mộc,"Hắn thắng chắc." Cô quay đầu nói với hai người bạn. Diệp Thần chịu đựng được, người hao hết pháp lực trước sẽ là Tiểu Mộc." Vương Tiểu Bảo nâng cằm, vuốt chòm râu không được mấy cọng trên mặt, hắn vẫn thấy hơi lo lắng.
"Cậu cứ chờ mà xem." Giọng nói của Tô Yên tràn đầy lòng tin.
Cô vừa dứt lời, chỉ thấy cả người Diệp Tiểu Mộc đột nhiên xuất hiện một tầng mây tía mông lung, tựa như hơi nước quay chung quanh thân hắn, ở đây tất cả mọi người sợ ngây người, đến Diệp Thần đối thủ của Diệp Tiểu Mộc cũng dừng lại thế tiến công một chút, giật mình đánh giá hắn, cả kinh nói: "Ngươi khai ngộ rồi!"
Khai ngộ!
Diệp Tiểu Mộc đã khai ngộ trong quá trình chiến đấu!
Cảnh giới từ Địa tiên thượng giai tăng lên tới Linh tiên sơ cấp.
Ở đây tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn, từng thấy người ta khai ngộ, nhưng chưa ai từng thấy có người khai ngộ khi đang chiến đấu.