Chương 3513: Liên Chiến Ba Người (1)
Chương 3513: Liên Chiến Ba Người (1)Chương 3513: Liên Chiến Ba Người (1)
Bởi vì đề thăng cảnh giới, năng lượng khổng lồ tích chứa trong Hiên Viên kiếm phóng xuất ra một bộ phận, rưới vào trong cơ thể Diệp Tiểu Mộc, trong nháy mắt bị luyện hóa hấp thu chân khí, để cho hắn tăng thẳng lên Linh tiên trung giai.
Sau phút ngắn ngủi phân thần, Diệp Thần niết quyết đánh tới Diệp Tiểu Mộc, hắn muốn phá hỏng lần khai ngộ này của Diệp Tiểu Mộc! Với hắn mà nói, đây là thời cơ chiến đấu khó có được. Tuy rằng làm như vậy có hơi vô phúc, nếu như chiến đấu mới bắt đầu, trước mặt nhiều người như vậy hắn sẽ chẳng bỏ công làm như vậy, nhưng trước khi Diệp Tiểu Mộc khai ngộ, trong lòng hắn hiểu rất rõ ràng mình đã không khống chế được cục diện, vốn định dựa vào pháp lực cường đại của mình để hao mòn hắn, bây giờ người ta khai ngộ, pháp lực tăng lên một mảng lớn, Diệp Thần không còn nắm chắc có thể đánh bại hắn, cho nên đánh lén tuy rằng đáng thẹn, nhưng vẫn tốt hơn so với thua.
Hắn kết một Tử hồn ấn, ngay khi gần rơi vào người Diệp Tiểu Mộc, đột nhiên một đạo linh phù bay tới, rơi lên trên pháp ấn, khiến nó nát bấy. Diệp Thần kinh hãi, quay đầu nhìn lại, chính là Trần Hiểu Húc, đứng ở cách đó không xa lằng lặng nhìn mình.
"Không nên lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn."
Trần Hiểu Húc cũng không định sẽ bước tới, chỉ nhìn chằm chằm hắn, hiển nhiên là đang giám sát hắn.
Diệp Thần thầm mắng chửi hắn một trận, đang do dự có nên tiếp tục ra tay với Diệp Tiểu Mộc hay không, quang hoa trên người Diệp Tiểu Mộc đã thu lại, hắn đi ra từ ảo cảnh khai ngộ, rất nôn nóng muốn thực tiễn hóa những gì đã lĩnh ngộ vào trong chiến đấu, vì vậy vươn tay với Diệp Thần, nói rằng: "Tiếp tục đi."
Diệp Thần không có lựa chọn khác, chỉ có thể tiếp tục. Trần Hiểu Húc vẫn đứng ở bên cạnh, đề phòng có thể sẽ có ám toán, cũng may có ánh mắt đang nhìn trừng trừng của mọi người, không ai dám làm gì mờ ám.
Lần khai ngộ này Diệp Tiểu Mộc thu hoạch rất lớn, thực lực và lĩnh ngộ chiến đấu đều tăng lên một mảng lớn, một khi giao thủ, lập tức có cảm giác vui sướng như cá gặp nước, lập tức là càng đánh càng hăng, ngược lại Diệp Thần vì đánh mất hơn phân nửa lòng tin và ý chí chiến đấu, vì vậy sau mười mấy hiệp, song phương công thủ chuyển hoán, Diệp Thần chỉ có thể phòng thủ.
Lại đấu mười mấy hiệp, mắt thấy sắp thua, hắn không nhịn được sử khốn Diệp Tiểu Mộc, nhưng sức quan sát kinh người của Diệp Tiểu Mộc khiến cho hắn không bị trận pháp vây khốn quá lâu, dễ dàng hóa giải được, cứ đánh tiếp cũng chỉ là kéo dài thời gian thôi.
Những người đang vây xem đều là phe của Diệp Thần, nhìn đến điều này tuy rằng nội tâm không chấp nhận được, cũng chỉ có thể yên lặng chờ mong kỳ tích xảy ra, thế nhưng kỳ tích vẫn chưa xảy ra, Diệp Thần bị đánh văng lên nửa thước cao, sau đó phịch một tiếng ngã xuống đất, cuộc chiến đấu cũng tuyên bố kết thúc.
Diệp Tiểu Mộc hít sâu một hơi, ổn định tâm thần, xoay người nhìn đám đông, ra dấu mời, nói rằng: "Kế tiếp nào."
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai cũng lộ vẻ sợ hãi.
Tên trước mắt này, quần áo cả người đều bị rách, rất nhiều nơi rách thành từng sợi vải, trên da đủ loại vết thương, tóc rối tung, nhìn giống như người nguyên thủy mới vừa vật lộn cùng dã thú nguyên thủy trong rừng rậm, nhưng trong ánh mắt của hắn, lại thiêu đốt chiến ý nồng nặc.
Mọi người không thể tin được cũng không thể chấp nhận, hắn đã liên tục đánh thắng ba đại cường giả, cặp đôi Trương Vũ đều là người trong Bát Tử, tuy rằng không phải là những người mạnh nhất, nhưng ở trong hàng đệ tử đời thứ hai tuyệt đối cũng là thê đội thứ nhất, chớ đừng nói chỉ Diệp Thần là đại lão hàng thứ ba của Âm Dương Môn.
Vậy mà lại thua trên tay người này.
Trong khoảng thời gian ngắn, không ai còn dám đứng ra, thậm chí không một ai nói chuyện.
Đón nhận ánh mắt của những người này, Diệp Tiểu Mộc cảm thấy giận dữ không thôi, khi mới vừa bắt đầu mình đã bị bọn họ khinh thường, khinh thị châm chọc đủ kiểu, ngày hôm nay, đối mặt gần như toàn bộ mọi người của Pháp Thuật Giới, cuối cùng mình cũng đã được hãnh diện... Hắn vốn không phải người cao ngạo, thế nhưng cảm giác đứng ở chỗ này, thực sự rất thư thái.
"Đến ta."
Phía sau vang lên một giọng nói lạnh lùng, Diệp Tiểu Mộc quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt âm u như trời sắp mưa của Nguyên Thần. Hắn vẫn luôn đóng vai quần chúng, nhìn ba người lục tục thua trong tay Diệp Tiểu Mộc.
Đây quả thực là đập vỡ sân chơi của mình, trước đó vẫn e ngại mặt mũi không muốn hạ mình đánh cùng hắn, nhưng cứ theo đà này, chỉ sợ là hắn có thể đánh hết một lượt những người ở chỗ này —— Thu Phong và Lý Mộ Hiên khẳng định đánh thắng được Diệp Tiểu Mộc, nhưng bọn hắn sẽ khôêndø ra †av. Chỉ có thể tự mình ra sân, đánh bại Diệp Tiểu Mộc —— tuy rằng thắng cũng không có gì vẻ vang, cũng coi như là có thể qua loa kết thúc sự việc chen ngang này, để cho điển lễ nhanh chóng kết thúc.
Hắn tùy tiện rút ra một thanh quang kiếm từ trong tay một đệ tử phục dịch phụ trách thủ vệ, lại thay đổi thân kiếm, nắm ngược kiếm phong, nói rằng: "Diệp Tiểu Mộc, công bằng quyết đấu sẽ là bắt nạt ngươi, ta sẽ như vậy đón bảy chiêu của ngươi, nếu như ngươi có thể bức lui ta một bước, ta sẽ lập tức chịu thua, ngươi thấy thế nào?"
Cầm ngược đạo kiếm, khí tức bị nghẹt, tối đa chỉ có thể phát huy ra sáu bảy phần pháp lực, Nguyên Thần đương nhiên là tự tin, muốn thông qua phương thức như vậy để lấy lại mặt mũi, bằng không hai người đấu ngang bằng thực sự có thắng cũng bị giảm giá trị."Để ta!"
Không đợi Diệp Tiểu Mộc suy nghĩ làm sao bây giờ, Trần Hiểu Húc đã đi tới, quay đầu nói với hắn: "Cậu mệt rồi đi về nghỉ ngơi đi, để tôi đối phó hắn."
Diệp Tiểu Mộc thấy mình không phải là đối thủ của Nguyên Thần, hơn nữa danh tiếng cũng đủ rồi, lập tức đi sang đứng bên cạnh.
"Tốt, hai Nhân thần quan Tịch Nhật tất cả đi ra rồi. Khi xưa ta không nhìn lầm người." Trong nụ cười của Nguyên Thần mang theo vẻ hung tàn.
"Trước kia không phải ngươi nói, một tiêu chuẩn của Nhân thần quan là thực lực có một không hai thiên hạ, chí ít ở trong hàng đệ tử đời thứ hai phải là không có địch thủ, cho nên ta tới."
Nguyên Thần cười nói: "Ta đây cũng nhường ngươi bảy chiêu."
"Không cần, ta tới nghĩa là đã chuẩn bị kỹ càng."
Nguyên Thần nhìn hắn, dần dần thu lại nụ cười, thở dài, khẽ rằng: "Hiểu Húc, ngươi là người duy nhất có thể được ta xem trọng trong Hiệp hội, vốn nghĩ rằng ngươi có thể làm trợ thủ tốt nhất cho ta, thậm chí là người thân, kết quả... Nếu như không phải vì ngươi, ta cũng sẽ không mất đi muội muội. Được rồi, không nói những thứ này, nếu như ngươi muốn đánh, ta sẽ thanh toàn ngươi!"
Lập tức vận chuyển cương khí, lòng bàn tay nổi lên khí tức màu xanh biếc, ngưng tụ thành một quả cầu hình tròn.
Trần Hiểu Húc cũng móc ra ba tờ linh phù cầm trong tay.
Chiến đấu hết sức căng thẳng.
Đúng lúc này, một thân ảnh xông qua cửa điện, trực tiếp xông vào, vọt tới quảng trường, lớn tiếng gọi tên Trần Hiểu Húc.
Đoàn người auav đầu nhìn lai đầu eđ naâv naười. lai là Nauvên Tịch đã lâu không gặp!
"Hiểu Húc, anh vẫn luôn trốn tránh, em xem anh có thể chạy trốn tới nơi nào, cho dù anh chạy trốn tới Địa Trung Hải em cũng đuổi theo ngươi!"
"Tiểu Tịch!"
Nguyên Thần phục hồi tỉnh thần lại, đi tới hướng Nguyên Tịch, sốt ruột nói rằng: "Mấy ngày nay đi em đã đâu?"
Nguyên Tịch cũng không thèm nhìn hắn một cái, nhìn chằm chằm Trần Hiểu Húc, chờ hắn trả lời.
Trần Hiểu Húc lằng lặng nhìn cô một cái, nói rằng: "Những gì nên nói đều đã nói rõ, không hiểu vì sao cô còn muốn đuổi theo tôi."
"Anh đã nói rõ hết, còn em thì chưa, hơn nữa em cũng không ảnh hưởng gì anh, chân mọc ở trên người em, em nguyện ý đi theo anh được không?"