Chương 3514: Liên Chiến Ba Người (2)
Chương 3514: Liên Chiến Ba Người (2)Chương 3514: Liên Chiến Ba Người (2)
Trần Hiểu Húc bất đắc dĩ thở dài, xoay người nói với Diệp Tiểu Mộc: "Không thể đánh được nữa rồi, tôi đi trước."
Nói xong bước nhanh đi tới bên cạnh tường rào, tung người một cái nhảy đi.
Nguyên Tịch cũng đuổi theo, cùng hắn biến mất phía sau tường rào. Hai người cứ như vậy mà mất dạng.
Nguyên Thần đuổi theo kêu tên cô, Nguyên Tịch cũng không dừng lại chút nào.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, vốn dĩ bọn họ đều đã chuẩn bị để xem một hồi tranh đấu đặc sắc hiếm thấy, kết quả... cứ như vậy mà kết thúc, còn dùng phương thức khôi hài để kết thúc nữa.
"Ái chà, anh chàng thất thường này, tới đây một chuyến xong lại mất tích!" Tô Yên không nhịn được bắt đầu chửi bới.
"Có em gái đuổi theo mình cũng là một loại hạnh phúc." Vương Tiểu Bảo làm cẩu FA vạn năm phát biểu cảm khái.
Nguyên Thần đứng ở bên cạnh tường rào, tỉu nghỉu nhìn về hướng Nguyên Tịch biến mất, ngầm thở dài, thần sắc từ từ khôi phục bình thường, từ từ đi trở về lại giữa quảng trường, ánh mắt đảo qua trên mặt từng người, sau cùng dừng lại ở Diệp Tiểu Mộc.
"Người trợ giúp của ngươi đi rồi, hai ta phải đánh chứ?"
Diệp Tiểu Mộc còn chưa mở miệng, phía cửa điện đột nhiên vang lên một giọng nói: "Hắn không thể nào là đối thủ của ngươi, đừng bắt nạt hắn, hai ta tới đánh nào."
Mọi người nhìn lại theo tiếng nói, thấy một người mang khẩu trang từ cửa điện đi tới, người này mặc một chiếc áo jacket màu đen, quần jean xanh mang giầy thể thao trắng, trang phục rất bình thường, khẩu trang đeo trên miệng còn in hình heo Peppa.
Người nào đây?
Mọi người châu đầu ghé tai, cũng không người biết rõ lai lịch.
Từ khi hắn vừa đi ra, Nguyên Thần đã biết hắn là ai, cũng không có biểu hiện gì bất ngờ, hai tay ôm trước ngực, đi về hướng vị này nói rằng: "Ta không đánh cùng heo Peppa, dù thế nào ngươi cũng phải lộ ra mặt mũi thật.
"Được rồi, do là mua dọc đường, nên chỉ còn cái này... Kỳ thực ta là Diệp Thiếu Dương tháo khẩu trang xuống.
"Hắn là ai vậy?"
Mọi người tại đây quay sang hỏi lẫn nhau, chưa ai từng gặp hắn.
"Hắn!"
Ngô Hải đột nhiên đứng lên, mở to hai mắt nhìn lại, hít sâu một hơi, song chưởng run rẩy.
"Sư phụ, hắn là ai vậy?"
Lý Mộ Hiên hiếu kỳ hỏi. Ngô Hải lại tựa như không nghe thấy câu hỏi của hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người thanh niên đột nhiên xuất hiện này.
"Hắn xuất hiện thì ta an tâm rồi." Tô Yên phun ra một hơi thở, nói với Vương Tiểu Bảo.
Diệp Tiểu Mộc cũng chết lặng nhìn mình chằm chằm vị "Ngô tiền bối" này, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tướng mạo của y gần như vậy, thế nào mà... Ừ? Có cảm giác như đã từng quen biết?
"Trước kia ngươi nói cái gì nhỉ, ai thực lực cực mạnh người đó chính là Nhân thần quan?"
"Giới hạn trong đệ tử đời thứ hai." Nguyên Thần nói,"Chỉ có đệ tử đời thứ hai thì mới đúng về độ tuổi, xin lỗi ngươi không có phần."
Diệp Thiếu Dương nói: "Ta cũng còn rất trẻ tuổi a, ta cảm giác nhìn tuổi tác ta còn trẻ hơn so với ngươi."
Nguyên Thần nheo khóe miệng.
Diệp Thiếu Dương nói: "Được rồi không nói nhảm nữa, đánh trước rồi hãy nói, có muốn ta cũng giống như lúc nãy ngươi nói, nhường ngươi bảy chiêu?"
"Vị huynh đệ này khẩu khí thật là lớn, chi bằng ta tới lĩnh giáo một chút?"
Một người trẻ tuổi rời khỏi khu vực khán giả, đi lên quảng trường, là Thu Phong, nhân vật số hai Thiên Hạ Hội, thực lực so với Diệp Thần mạnh hơn một cấp bậc, ở đây hắn cũng là một trong số ít những người Diệp Tiểu Mộc tuyệt đối đánh không lại.
Thu Phong thật sự không có ý giải vây cho Nguyên Thần, chỉ là ở dưới đài nhìn nhiều lượt tranh đấu như vậy, thực sự ngứa tay, hơn nữa người xa lạ này nói chuyện quá sức khoác loác, thực sự không nhịn được.
"Ngươi là ai?" Diệp Thiếu Dương liếc hắn liếc mắt, thờ ơ hỏi. ta"
"Nhận ra ngươi có lợi ích gì?"
"Ha ha ha!"
Thu Phong xắn tay áo bên phải lên đến cùi chỏ, nói rằng,"Ra tay đi, chỉ hy vọng ngươi có thể chống đỡ được lâu một chút."
"Được rồi."
Diệp Thiếu Dương duỗi người, thân ảnh đột nhiên động một cái, một giây sau đã đến Thu Phong trước mặt, một tay niết quyết đánh tới trán hắn.
Thu Phong kinh hãi, cuống quít nâng tay đón đỡ, song chưởng giáp nhau, cảm giác... thật giống như có một ngọn núi đang đè xuống người mình, vội vàng ngưng tụ càng nhiều pháp lực đối kháng, lại phát hiện khi bản thân tăng mạnh chống lại, uy lực pháp ấn đối phương cũng tăng mạnh, mình tăng cường thêm một phần, đối phương cũng liền tăng mạnh thêm một phần, luôn luôn mạnh hơn bản thân một chút, hết lần này tới lần khác tay của đối phương tựa như có tính chất dính, muốn dứt ra cũng không dứt được.
Điều này bức bách hắn không ngừng phát ra càng nhiều chân khí để chống lại thế tiến công, nếu không sẽ bị đánh văng.
Vì vậy sau một thời gian ngắn, hắn đều tập trung tất cả chân khí trong cơ thể vào cái tay này, nhưng đối thủ tựa như vĩnh động cơ, vẫn đang không ngừng áp lực tăng mạnh.
"Thế nào, còn có thể chịu nổi sao?" Diệp Thiếu Dương vẻ mặt tự nhiên, cười với hắn.
Thu Phong gương mặt nghẹn đến đỏ bừng, thân thể cũng vì tốn sức mà không ngừng mà run rẩy, vẫn còn đang khổ cực chống đỡ, trong lòng của hắn đã dao động tới cực điểm, cho dù là Nguyên Thần, cũng không có chân khí cường đại như thế để áp chế mình thành như vậy, hơn nữa nhìn mặt hắn không đổi sắc, hình như không có vẻ đang cố sức chút nào?
"Ta biết ngươi đang suy nghĩ những gì, nói thật với ngươi, ta đại khái chỉ mới dùng một tầng pháp lực... Nếu như ngươi mà cũng có thể để khiến cho ta cật lực, vậy những năm nay ta thực sự luyện tập uổng công."
Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng đẩy, Thu Phong bay thẳng ra ngoài, ngồi dưới đất không đứng dậy nổi, mở to hai mắt như kẻ si ngốc nhìn Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương đã không để ý đến hắn nữa, xoay người hướng về phía Nguyên Thần nói rằng: "Nhanh lên chút nào, đánh xong ta còn có việc." Nguyên Thần bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Diệp chưởng giáo, bắt nạt những hậu bối như bọn ta rất thú vị sao?"
Nói xong quay đầu đối mặt với những khán giả đã sớm khiếp sợ không thôi nói rằng: "Mọi người còn chưa biết nhỉ, giới thiệu với mọi người một chút, vị này, chính là đại danh đỉnh đỉnh Diệp Thiếu Dương."
Diệp Thiếu Dương???
Trong lúc nhất thời toàn trường yên lặng.
Cái tên Diệp Thiếu Dương này, có ai chưa từng nghe thấy. Năm xưa là Pháp Thuật Giới đệ nhất nhân a.
Tuy rằng rất nhiều nhị đại đệ tử đều nghĩ hắn có tiếng không có miếng, chí ít hắn không lợi hại như trong truyền thuyết, nhưng vì là nhân vật trong truyền thuyết, danh tiếng của hắn gần như là số một —— nếu như không tính Đạo Phong vào trong đó.
"Ông là... Diệp Thiếu Dương?" Diệp Tiểu Mộc là người thứ nhất tỉnh hồn lại, kinh ngạc nói rằng.
Diệp Thiếu Dương nở nụ cười với hắn,"Ta cũng không muốn giả mạo tên của Bạch Mi, dù sao hắn cũng không đẹp trai bằng ta."
Thu Phong vẫn ngồi dưới đất, nhưng sắc mặt đã dễ coi hơn rất nhiều, nếu thật sự là thua dưới tay Diệp Thiếu Dương, có vẻ... cũng không có gì mất mặt.
"Diệp Thiếu Dương thì thế nào, truyền thuyết chưa chắc đều là thật!"
Trong khu vực khán giả cũng không biết là ai hô lên một tiếng như thế.
Diệp Thiếu Dương xoay người nói với Nguyên Thần: "Được rồi được rồi, đã chậm trễ lâu như vậy, ngươi rốt cuộc có đánh hay không, không đánh thì đi đi."
"Ta đi?"
"Ngươi thua, còn có mặt mũi làm minh chủ Pháp Thuật Giới sao, dựa vào cái gì mà làm, Cửu thiên âm dương cung này là ngươi bỏ tiền ra xây?" Diệp Thiếu Dương lắc đầu cười cười,"Trước đó ngươi nói ta bắt nạt hậu bối... Chính là bởi vì ta không muốn bắt nạt hậu bối, cho nên vẫn luôn không lộ diện a, hôm nay các ngươi càng chạy càng sai lệch, ta chỉ là bất đắc dĩ thôi."