Chương 3515: Nhân Vật Cấp Truyền Thuyết (1)
Chương 3515: Nhân Vật Cấp Truyền Thuyết (1)Chương 3515: Nhân Vật Cấp Truyền Thuyết (1)
Nguyên Thần trầm mặc một lát, nói rằng: "Ta biết ngày hôm nay ngươi sẽ đến, nhưng ta không sợ ngươi."
"À, vậy là tốt rồi."
"Nhưng so với ta ngươi tu luyện nhiều hơn mười mấy năm, tất nhiên ta không phải là đối thủ của ngươi, như vậy không công bằng... Nếu như ngươi muốn đánh với ta, vậy chúng ta phải ở cùng một trình độ, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Là ý gì ta không hiểu."
"Ngươi tự phong cảnh giới, hạ thấp xuống bằng cảnh giới của ta, chúng ta đánh trên cơ sở này, bằng không ngươi có giết ta, ta cũng không phục."
"Đề nghị này thật đúng là thâm độc!" Tô Yên nói nhỏ, đồng thời cũng bừng tỉnh đại ngộ,"Khó trách ngày hôm nay Nguyên Thần tựa như đã nắm chắc phần thắng, hóa ra hắn đã nghĩ ra được cách này, trong tình huống như vậy, Diệp Thiếu Dương tiền bối cũng không thể không đáp ứng..."
"Như vậy Nguyên Thần bao thắng rồi?" Vương Tiểu Bảo nói rằng.
"Thực lực tuyệt đối ở cùng một trình độ, như vậy thật sự còn chưa biết được, cho dù Nguyên Thần không chắc chắn, chí ít hắn cũng dám đánh một phen, đây cũng là phần thắng duy nhất của hắn."
Trên quảng trường, Diệp Thiếu Dương nhíu mày suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Ngươi đã yêu cầu, ta cũng không có gì đáng nói, ngươi bây giờ là cảnh giới gì rồi?"
"Cảnh giới tạo hóa."
Hả...
Lời vừa nói ra, mọi người đều kêu lên sợ hãi, cho tới nay, Nguyên Thần vẫn luôn bế quan tu luyện, cho dù là người tâm phúc nhất —— ngoại trừ Nguyên Tịch, tất cả mọi người đều cho rằng hắn là cảnh giới thượng tiên, đây cũng là điểm hắn cố ý bày nghỉ trận (Trước kia Kiến Minh khiêu chiến hắn tuy là hành động bất đắc dĩ, nhưng đích thật cũng là đoán sai thực lực của hắn, phạm vào sai lầm trí mạng), hôm nay trước mặt mọi người, hắn cuối cùng cũng thừa nhận thực lực của chính mình, lại là cảnh giới tạo hóa hiếm thấy nơi thế gian!
"Nguyên minh chủ lại là cảnh giới tạo hóa, cổ kim hiếm thấy a, vậy cho dù đối phương không giảm cảnh giới cũng có thể có thắng!"
Trên khán đài =ó naười hâ lên mât câu naav eau đá liền naười nhu họa: "Đúng vậy, Diệp Thiếu Dương danh khí tuy lớn, nhưng phần nhiều là truyền thuyết thêm thắt, chưa chắc là vô địch thật sự."
"Đúng vậy, Nguyên Thần sư huynh nếu như sinh ở thời đại kia, nói không chừng có thể phong ấn lại Vô Cực Quỷ Vương!"
"Thế vô anh hùng, thằng nhãi ranh thành danh!"
Diệp Thiếu Dương nghe xong những lời này, liếc mắt nhìn dưới đài, nói rằng: "Anh hùng bàn phím lợi hại như vậy sao, đến đây nào, đến chỗ đại ca, cầm microphone nói cho to hơn!"
Mấy người nọ đều không lên tiếng.
Tô Yên che miệng cười nói: "Nhìn vị lão đại này của các cậu, thật sự không có một chút phong phạm tông sư nào."
"Ặc, hắn vẫn luôn suồng sã như vậy..."
Vương Tiểu Bảo nói xong cầm hai bình nước lọc trên bàn, thảy qua trúng đầu hai anh hùng bàn phím, tiếng nắp bật tung rất chua chát.
Bụp bụp hai tiếng, cái chai rơi ngay giữa đầu, nước đổ ra ướt hết người hai người. Hai người nhất thời kêu ầm lên: "Là tên khốn kiếp nào, sao không dám đứng ra! Chỉ biết phía sau đả thương người khác sao?"
"Đúng vậy, hai Vương bát đản các ngươi không phải là chỉ biết phía sau cằn nhằn sao, đứng ra đánh với người ta đi!" Vương Tiểu Bảo phản pháo.
Mặt hai người kia nhất thời phồng lên như trái cà tím, nhìn thấy là Vương Tiểu Bảo, cũng không dám thật sự đi tới tìm phiền phức, lần trước khi Vương Tiểu Bảo một mình đấu đánh thắng phương trượng Ngũ Đài Sơn bọn họ cũng nhìn thấy cảnh đó, cho dù bọn họ là đệ tử tinh anh trong Song Tuyệt Bát Tử, cũng không tự tin mình là đối thủ của Vương Tiểu Bảo, chỉ có thể tiếp tục làm anh hùng bàn phím, đứng tại chỗ chửi bới Vương Tiểu Bảo, hai người suy nghĩ kỹ rồi, hắn cũng không thể xông qua khán đài đánh người đâu nhỉ?
Kết quả Vương Tiểu Bảo căn bản không để ý tới bọn họ, ngồi xuống nói chuyện tiếp với Tô Yên. Hai người mắng một trận, phát hiện người chung quanh đều dùng ánh mắt khinh bỉ dị thường nhìn mình, chợt phát hiện cử chỉ này của mình càng thêm giống với danh xưng "anh hùng bàn phím", thực sự là mất mặt quá mức rồi, không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng ngồi xuống lại.
Bên kia, Diệp Thiếu Dương làm phép thiết trí vài đạo phong ấn ở lối vào khí hải bốn phía đi thông kinh mạch, trực tiếp phong ấn một bộ phận chân khí lại, làm phép khảo nghiệm một chút xác định là cảnh giới tạo hóa, Nguyên Thần cũng không dám khinh thường, vọt tới hướng của hắn. Hắn cũng không lo lắng Diệp Thiếu Dương gian dối len lén phát ra pháp lực, thứ nhất Diệp Thiếu Dương không làm được chuyện như vậy, thứ hai bọn họ ở cảnh giới này, ở trong chiến đấu đối thủ biểu hiện ra thực lực vừa nhìn là hiểu ngay, không thể lừa gạt được ...
Hai người cực mạnh nhất Pháp Thuật Giới hai đời mới cũ, triển khai chiến đấu chính diện.
Sau mười hiệp, tràng diện thế lực ngang nhau, Nguyên Thần trong lòng bớt đi một viên đá nặng, tranh thủ khoảng cách tranh đấu nói với Diệp Thiếu Dương: "Kỳ thực ngươi chịu thua thiệt, ngươi hạ thấp thực lực, so với tranh đấu bình thường cảm giác sẽ kém đi rất nhiều, khó tránh khỏi bó tay bó chân, không thể phát huy toàn bộ kinh nghiệm chiến đấu. Mà ta lại có thể toàn lực thi triển..."
"Ừ. Không sao cả." Diệp Thiếu Dương hoàn toàn không xem là gì.
"Từ ngày ta lên làm đệ nhất thế hệ trở đi, ta đã xem ngươi là kẻ địch giả tưởng, cho nên có thể nói, vì trận chiến này, ta đã đợi rất nhiều năm, khi ở cùng một đẳng cấp, ngươi chưa chắc là đối thủ của ta!"
Trong lúc hai người đối thoại, cũng đều không nhàn rỗi, lúc này đều tự niết quyết đối đụng một phen, đều tự bị đánh bay vài chục bước.
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn Diệp Tiểu Mộc ngơ ngác đứng ở bên sân, nói rằng: "Ngươi tránh xa ra một chút."
"Tiền bối, ngươi cẩn thận một chút a!" Diệp Tiểu Mộc không yên tâm mà nói, từ lúc bọn họ đánh nhau hắn đã nhìn chằm chằm, phát hiện Diệp Thiếu Dương cũng không chiếm thượng phong, thậm chí mơ hồ có cảm giác bị áp chế.
Khán giả ở đây —— nhất là thành viên Liên Minh Bát Tử nhìn thấy một màn như vậy, cả đám tỉnh thần chấn hưng, bắt đầu hò hét trợ uy cho Nguyên Thần, xây dựng khí thế.
Diệp Thiếu Dương lộ ra nụ cười từ ái với Diệp Tiểu Mộc, nói: "Đứa trẻ ngốc, ta cố ý diễn luyện chậm một chút, chính là để cho ngươi xem, cuộc chiến như vậy rất khó có được, ngươi nhìn cho kỹ càng, có thể học được rất nhiều."
Cái gì!?
Diệp Tiểu Mộc mặt ngơ ngác như kaola.
Đây không phải là... quyết đấu sinh tử sao, hắn lại xem như là diễn luyện?
Diệp Thiếu Dương đón lấy Nguyên Thần đang xông tới, bắt đầu một "Nếu như ngươi đã thích nói như thế, ta cũng sẽ nói chuyện với ngươi một hồi, ngươi cho rằng ngươi rất lợi hại, nhưng mà chẳng qua là được hưởng lợi từ thời đại này, lợi ích này xét đến cùng cũng là lão tử ban cho, mà đám các ngươi đây hoàn toàn quên sạch tổ tông, cư nhiên nghĩ các tiền bối không bằng các ngươi, không biết là tự tin và chỉ số thông minh ra sao nữa..."
Diệp Thiếu Dương vừa đánh vừa nói chuyện, trên cơ bản một pháp ấn đánh ra thì nói một chữ, sau lại hắn càng nói càng nhanh, tốc độ tay kết ấn cũng càng nhanh hơn, Nguyên Thần ứng đối không xuể, liều mạng phòng thủ, đâu còn có thể chú ý hắn nói những gì.
"Ngươi nghĩ rằng ta hạ thấp cảnh giới là có ngươi thể đánh thắng được ta đúng không, cho nên ngày hôm nay ngươi mới bày ra trò điển lễ, ngươi biết ta là tiền bối thì phải giữ thể diện, nếu ngươi đưa ra yêu cầu này ta nhất định sẽ đáp ứng. Thậm chí, ngươi hy vọng có thể đánh bại ta, đạp ta để thượng vị sẽ làm vị trí của ngươi ngồi vững hơn, mọi người càng phục ngươi, ngươi nhất thống tam giới, cho dù là ta, cũng cũng không thể dựa vào ngoại lực để kéo ngươi xuống, dù sao ta cũng không thể giết người..."