Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3509 - Chương 3516: Nhân Vật Cấp Truyền Thuyết (2)

Chương 3516: Nhân Vật Cấp Truyền Thuyết (2) Chương 3516: Nhân Vật Cấp Truyền Thuyết (2)Chương 3516: Nhân Vật Cấp Truyền Thuyết (2)

Phanh!

Bụng Nguyên Thần đã trúng một chưởng, bay ngược về phía sau, vội vàng xoay người một cái rơi xuống đất, Diệp Thiếu Dương chậm rãi đi tới, nói rằng:

"Cho nên ta sẽ hạ thấp thêm một cảnh giới, cho ngươi bớt chút lo lắng?"

Diệp Thiếu Dương làm phép, tiến thêm một bước tăng mạnh gò bò đối với khí hải, hạ cảnh giới xuống thượng tiên.

Nguyên Thần trợn to mắt như sóc chuột, ngây ngốc nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương, lẽ ra Diệp Thiếu Dương hạ cảnh giới xuống thấp hơn một trọng so với mình, bản thân nên thấy may mắn mới đúng, nhưng trái lại hắn cảm thấy trong lòng không còn tin chắc nữa.

"Ngươi sợ cái gì, hiện tại cảnh giới của ta không bằng ngươi, đến nào, dùng lực khoẻ mạnh của ngươi để nghiền ép ta."

Tỉnh táo lại, phải tự tin, tin tưởng mình nhất định có thể đánh bại hắn!

Nguyên Thần hít sâu một hơi, sử xuất Trường Xuân bí quyết, toàn thân tản mát ra mây tía lượn lờ, vọt tới Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương tung người tránh ra. Nguyên Thần tấn công liên tiếp, Diệp Thiếu Dương vẫn tránh né, thân pháp kỳ diệu đến mức Nguyên Thần căn bản không sờ được manh mối.

"Thấy rõ ràng chưa, cái gì gọi là lấy yếu đối mạnh." Diệp Tiểu Mộc đang tỉ mỉ quan sát cuộc chiến nghe thấy những lời này, hơi chút sửng sốt, lẽ nào hắn vì để mình quan sát mới cố ý hạ thấp cảnh giới? Đây hẳn là phải mạo hiểm rất nhiều.

Nguyên Thần bắt đầu điên cuồng tấn công, mây tía toàn thân dâng lên cao tầm ba trượng, kết giới đám người Ngô Hải bố trí trước khu vực khán đài bị dư ba công kích cường đại nghiền nát tầng tầng, đành phải không ngừng gia cố, để tránh thương tổn những người trên khán đài.

"Nguyên Thần sư huynh quả thật lợi hại!"

Trên khán đài một mảnh tán thán, đây không riêng gì vuốt mông ngựa, hôm nay ở trong chiến đấu Nguyên Thần hoàn toàn phóng xuất bản thân, biểu diễn ra thủ đoạn mạnh nhất của bản thân, khiến mọi người xem thỏa thuê.

Nhưng mà... Diệp Thiếu Dương cũng không biết dùng thân pháp gì, mặc dù Nguyên Thần thế tiến công như rồng, nhưng ngay cả cái bóng của hắn cũng không gặp được.

Diệp Tiểu Mộc đứng ở bên cạnh quảng trường, nhìn không chớp mắt hai người trong chiến trường, chủ yếu là quan sát các loại phản ứng của Diệp Thiếu Dương khi đối mặt đối thủ "mạnh hơn" của mình, mơ hồ lĩnh ngộ được điều gì.

"Ngươi chỉ biết né tránh sao, Diệp Thiếu Dương, ngươi đối mặt một đối thủ hậu bối như ta đây, lẽ nào cũng muốn dùng loại đấu pháp hao tổn thời gian sao này, thứ gọi là nhân gian đệ nhất chính là như vậy sao?"

"Ngươi không cần chọc ta tức giận, nếu so về độ cặn bã trong chiến đấu ngươi chính là đệ đệ... À không, đến làm tôn tử cho ta cũng không xứng, nói như vậy không phải là mắng ngươi."

Nhưng mà Diệp Thiếu Dương cũng bắt đầu phản kích, lực khoẻ mạnh không bằng đối phương, tự nhiên không thể liều mạng, trước tiên liên tục né tránh, tìm kiếm sơ hở của đối phương, sau đó quyết đoán xuất thủ, Nguyên Thần mười lần có thể ngăn được chín lần... Nhưng chính là một lần không ngăn được kia sẽ gặp phải đả kích, tuy rằng không phải là rất nặng, nhưng tiếp tục vài lần cũng khiến hắn chịu không nổi.

Hắn bắt đầu tìm kiếm biến hóa, liên tiếp sử xuất ra thủ đoạn tuyệt mật nhất của bản thân, nhưng căn bản không áp chế được Diệp Thiếu Dương —— người này hình như biết thuật đọc được suy nghĩ người khác, luôn có thể tính toán được bước hành động tiếp theo của hắn, sau đó lấy biến trị biến, những thủ đoạn đủ để bễ nghễ thiên hạ của mình, khi gặp Diệp Thiếu Dương lại không chiếm được chút ưu thế nào!

"Tiểu tử ngươi thật sự rất khá." Diệp Thiếu Dương tán thưởng hắn một câu, Nguyên Thần nghe thấy lại như là lời châm chọc nặng nề.

"Nhưng mà, ta từng gặp quá nhiều thiên tài, người bên cạnh thì đừng nói nữa, năm đó Lăng Vũ Hiên, Mộ Hàn, những thiên tài xuất chúng này đều bị ta dẫm nát dưới chân, chớ đừng nói chi là Kim Thiên Thần Thông của ta tiếp cận đại thành, ở trong mắt ta, ngươi chỉ là đứa bé, các ngươi đều là bọn trẻ con... Những gì các ngươi làm ở Pháp Thuật Hiệp Hội, kỳ thực rất tốt, tập hợp các đại môn phái lại, người địa vị cao hưởng thụ phúc lợi tốt, đệ tử bình thường cũng có không gian phát triển và phương hướng nỗ lực, cho nên lúc ban đầu ta rất muốn cho các ngươi thử một lần, nhưng mấy người các ngươi tư tâm quá nặng, các ngươi chơi hơi quá.

Ngươi không để ý đại cục, làm ra một Cửu Thiên Huyền Nữ giả, ngươi có nghĩ tới không, nếu như Vô Cực Quỷ Vương thực sự đến nhân gian, dựa vào cái gì để đối phó, dựa vào các ngươi sao?"

Hắn vừa nói, vừa bắt đầu tiến công, Nguyên Thần đương nhiên cũng Thiếu Dương chút nào, ngược lại trên người mình cũng không rơi rụng không ít thứ.

Loại cảm giác bực bội toàn thân đầy lực nhưng lại không đánh được đối thủ, Nguyên Thần bắt đầu phẫn nộ, xuất thủ càng ngày càng độc ác, nhưng càng ngày càng không có kết cấu.

"Không nên phẫn nộ, như vậy sẽ khiến ngươi đánh mất phán đoán, đây là tối ky nhất trong chiến đấu." Diệp Thiếu Dương ôn hòa nhã nhặn.

Làm sao Nguyên Thần lại không biết đạo lý này, bình thường hắn hỉ nộ không hiện ra sắc mặt, am hiểu nhất chính là che giấu tâm tình, giữ được tĩnh táo, nhưng lúc này bị bức đến thực sự nổi nóng, hắn vừa điên cuồng tấn công vừa kêu to lên: "Vì sao, ngươi là người của quá khứ, ngươi không thuộc về thời đại này, vì sao ngươi còn xuất hiện, vì sao vẫn muốn cùng ta tranh thiên hạ này!"

"Nguyên nhân thì trước đó ta đều đã nói với ngươi... Ta cũng không muốn, nhưng mà, ta cũng thấy rất may mắn vì mình có thể trở về, nếu không thực sự để ngươi nhất thống Pháp Thuật Giới, tất cả mọi người đều xong đời."

Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến, có lẽ đây chính là số phận trong minh minh của chính mình?

OanhI

Diệp Thiếu Dương nắm lấy cơ hội, nhanh chóng tránh được một lần cường lực công kích của Nguyên Thần, sát đến bên cạnh hắn, niết quyết đánh một chưởng tới bụng hắn, Nguyên Thần phản ứng ngã xuống đất, lập tức lại nhảy dựng lên, thấy Diệp Thiếu Dương đã sát đến trước mặt, không đợi xuất thủ, bùa đã bay tới trước mặt, hắn mới vừa đứng lên, một hơi thở còn chưa đề lên, chỉ có thể làm phép chống đối, lại không đề được bao nhiêu chân khí.

Lại là một lần va chạm.

Tuy rằng bị Nguyên Thần hóa giải, nhưng cái giá phải trả là hắn lại một lần nữa bị ném văng lên mặt đất, chân khí mới vừa đề khởi lại tản đi, lần này không đợi hắn đứng lên, Diệp Thiếu Dương lại xông tới, cầm một tờ Ám Kim Thần Phù đánh tới mặt hắn.

Nguyên Thần nghiêng người một cái rồi đứng lên, Diệp Thiếu Dương truy kích, Nguyên Thần lúc này đến một hơi thở cũng không lên kịp, bị ép phòng ngự, lần thứ hai bị đánh bay...

Vài lần như vậy, Nguyên Thần cả người đều bị thương, trong quá trình không ngừng bị đánh bay, lại không ngừng đứng lên, hắn không ngừng thử đề khí ——_ chỉ cần có thể hòa hoãn đi đc môêt lần. dù cho mêt lần. hắn cũng nắm chắc có thể ổn định cục diện, dù sao lực khoẻ mạnh của mình vẫn cao hơn một cảnh giới so với đối phương!

Nhưng thực tế quá bi thảm, hắn thủy chung không thể đề khí lên được, cũng lần lượt tái diễn số phận bị đánh bay.

Phanh!

Lại một lần nữa bị đánh bay, Nguyên Thần cảm giác cả người như bị đánh rơi rụng, gần như không bò dậy nổi, nhưng Diệp Thiếu Dương lại tới nữa rồi...

"Không ai nói với ngươi sao, khi đánh với ta, tuyệt đối phải lưu lại một hơi thở, một khi ngươi dùng hết hơi thở này, ta sẽ không thể để cho ngươi đề khí lại đâu."

Diệp Thiếu Dương đi tới trước mặt hắn, Nguyên Thần còn muốn đứng lên, nhưng mới bò dậy được phân nửa, thấy Diệp Thiếu Dương rút kiếm ra.

Mao Sơn đệ nhất chí bảo Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, hướng về phía trán của hắn, vừa cười vừa nói: "Còn muốn đánh sao?"

Trong quá trình chiến đấu trước đó hắn vẫn chưa từng dùng tới kiếm! Đầu là dùng pháp quyết đơn giản nhất để đánh, vậy mà có thể đánh ngã mình... Nguyên Thần nghĩ mà trong lòng đau như bị dao cắt, hắn cuối cùng cũng hiểu bản thân cùng nhân vật cấp truyền thuyết này chênh lệch bao nhiêu.
Bình Luận (0)
Comment