Chương 3518: Nhân Vật Cấp Truyền Thuyết (4)
Chương 3518: Nhân Vật Cấp Truyền Thuyết (4)Chương 3518: Nhân Vật Cấp Truyền Thuyết (4)
Chỉ còn lại có một phần ba số người vẫn đang khổ cực chống đỡ.
Trên mặt Diệp Thiếu Dương cũng xuất hiện vẻ trầy trật, dù sao mình là lấy một địch trăm, ai biết nội tâm hắn khổ sở bao nhiêu, lúc đó cũng là kích động, làm ra chuyện ngông cuồng hoành tráng như vậy, thật sự là do mình làm màu nên có ứa nước mắt cũng phải tiếp tục làm màu, hắn chỉ có thể tiếp tục sống chết chống đỡ.
Cũng may càng ngày càng nhiều người bị gục, chân khí cần phải bỏ ra cũng là càng ngày càng ít, Diệp Thiếu Dương thầm cảm thấy may mắn, may là lúc ban đầu mọi người đều là ngơ ngác, trước sau không đồng nhất bắt đầu đối kháng, nếu như những người này cùng nhau chống cự, nói không chừng thật đúng là mình có thể không chống cự được.
Sau cùng giữa sân chỉ còn lại có số ít lão đại các đại môn phái và đệ tử hạng nhất vẫn đang khổ cực chống đỡ, cùng Diệp Thiếu Dương tiêu hao lẫn nhau.
Gương mặt Ngô Hải chợt đỏ bừng, cảm giác áp lực quanh thân càng ngày càng mạnh, sau cùng cũng là hoàn toàn bỏ cuộc."Xấu hổ quá, Diệp thiên sư công pháp đại thành, so với lúc trước mạnh hơn mấy lần, thực sự là... kỳ tài thiên cổ hiếm thấy! Cho dù là Trần Đoàn tái thế, cũng không thể hơn được thế này."
Lời này cũng không phải vuốt mông ngựa, lão đầu này am hiểu quan sát kiến thức rộng rãi thật sự là bị khiếp sợ mất rồi, phải nói những suy nghĩ trước kia của ông cũng không thể thực hiện được, dù sao khổ tâm kinh doanh mười mấy năm, vốn dĩ những thay đổi cục diện ngày hôm nay hắn không hề sợ, bất luận là Nguyên Thần hay là Kiến Minh chấp chưởng Pháp Thuật Giới, ông đều không lo lắng —— ông là bầu tổng của Âm Dương Môn, nhất hô bá ứng, chỉ cần còn có căn cơ này, cũng không ai có thể làm gì được ông.
Thứ ông cần chính là đợi, chờ đợi Lý Mộ Hiên tiếp tục trưởng thành, đến khi có thể cùng Nguyên Thần hoặc Kiến Minh một trận tranh cao thấp, có thể hoàn toàn lật đổ thống trị của bọn họ, vững vàng nắm Pháp Thuật Giới trong tay.
Ông đã tính toán tất cả khả năng, nhưng điều này không bao gồm Diệp Thiếu Dương trong đó —— tuy rằng trước đó ông cũng nghe được một ít tin đồn có liên quan đến Diệp Thiếu Dương trở về (bây giờ nghĩ lại là Nguyên Thần cố ý che giấu chân tướng), nhưng cũng như rất nhiều người, cho rằng đó chẳng qua là tin đồn nhảm hoặc là có người phát đạn khói, hôm nay ceÙna với Diên Thiếu Di/Zna cường thế trở về san đó đánh hết mêt đám bọn họ, toàn bộ kế hoạch không kịp thi triển cũng đều phá sản.
Trừ phi Diệp Thiếu Dương phát sinh cái gì ngoài ý muốn, nếu không một chút cơ hội cũng không có.
Nghĩ tới đây, Ngô Hải rồi đột nhiên nghĩ tới một khả năng: Đối thủ!
Không sai, Diệp Thiếu Dương thống nhất Pháp Thuật Giới, đối thủ duy nhất cũng chỉ còn lại có Vô Cực Quỷ Vương, như mười mấy năm trước đã làm như vậy, song phương sớm muộn gì sẽ đánh một trận, nếu như phát sinh chuyện giống như năm đó —— Diệp Thiếu Dương và Vô Cực Quỷ Vương cùng nhau bị phong ấn các loại, ừ, hay nhất là cộng thêm cả Đạo Phong, cơ hội đó không phải sẽ lại tới sao?
Nhưng mà những sự tình như vậy không phải là do con người tính toán, cho nên suy nghĩ thông suốt hết thảy, nội tâm Ngô Hải cũng đã bình thường trở lại.
Những điều này mặc dù là ý niệm bí ẩn nhất ở sâu trong nội tâm ông, nhưng trên thực tế rất nhiều đại lão ở đây đều muốn như vậy. Bọn họ đều bỏ qua chống cự, vậy cũng là một loại thái độ.
Diệp Thiếu Dương ngưng làm phép, hít sâu một hơi, mặt hướng mọi người nói: "Từ nay về sau, Pháp Thuật Giới do Cửu Thiên Huyền Nữ —— Tô Yên định đoạt, về phần chức vị trước kia của các ngươi, còn có các loại chế độ quy tắc của Pháp Thuật Hiệp Hội cho tới nay, tất cả đầu không thay đổi, cho nên các ngươi cũng yên tâm, ta đến, là vì dẫn dắt mọi người đối phó Vô Cực Quỷ Vương, ta không phải đến gây chuyện phá hoại."
Hắn vừa nói như vậy, rất nhiều người vốn có chức vụ ở Hiệp Hội Trung Tâm cũng hơi yên tâm, trong đó có một người không nhịn được hỏi: "Ngươi nói sẽ giữ lời chứ, không phải cố ý muốn ổn định chúng ta mới nói như vậy chứ."
"Cần phải như vậy sao, vừa rồi không phải ta đã ổn định các ngươi một lần sao?"
Một câu phản bác khiến người nọ á khẩu không trả lời được.
Ngô Hải đứng dậy ôm quyền nói với Diệp Thiếu Dương rằng: "Trên dưới Thiên Hạ Hội, sau này toàn bộ nghe Diệp thiên sư sai phái."
Lý Mộ Hiên còn có chút do dự, sau cùng cũng đứng lên, ôm quyền khom người.
Những thành viên còn lại của Thiên Hạ Hội cũng đều học theo, bày tỏ thần phục đối với Diệp Thiếu Dương.
Mọi người theo thói quen bầy đàn, khi lực lượng của cá nhân không đủ để suy nghĩ, họ sẽ phục tòng lựa chọn của đại đa số người khác mà quên đi Diệp Thiếu Dương.
Cũng có số ít bè lũ ngoan cố rời khỏi hội trường, đi tìm Nguyên Thần. Diệp Thiếu Dương cũng không quan tâm, hắn nhìn những người này đứng lên biểu thị phục tùng đối với mình, cảm giác quen thuộc xông lên đầu.
Không phải là lần đầu tiên, mười bảy năm trước bản thân đã trải qua cảnh tượng tương tự, còn không chỉ một lần.
Diệp Thiếu Dương đột nhiên có một loại cảm giác lại trở về vạch xuất phát.
Năm ấy đứng ở giữa sân khấu như vậy cảm giác cũng rất hưng phấn rất kích động, hôm nay một chút cảm giác cũng không có.
Hắn quay đầu nhìn về phía tường rào ngoài cung điện, nói rằng: "Tất cả đi ra đi."
Gần mười bóng người nối đuôi nhau mà vào, Tứ Bảo, Ngô Gia Vĩ, Lão Quách, Tiểu Cửu, Qua Qua, Lâm Tam Sinh... đến Chanh Tử và Tiêu Dật Vân cũng tới.
Dù sao ngày hôm nay cũng được coi như ngày đặc biệt của Tróc Quỷ Liên Minh, tất cả mọi người đều tới, lúc vào sân, bọn họ đều đi tới đứng phía sau Diệp Thiếu Dương, Vương Tiểu Bảo cũng đi tới, Tô Yên đi lôi kéo Diệp Tiểu Mộc còn đang trạng thái đờ đẫn cùng qua đó, để cho hắn đứng ở bên cạnh Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương đưa tay ôm cổ của hắn.
Tất cả mọi người rất hưng phấn, vì ngày này, bọn hắn cũng đều đợi rất lâu rồi, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương đứng ở chỗ này, vẫn là lão đại khi xưa của bọn họ.
"Rất tốt, ngày hôm nay Tróc Quỷ Liên Minh tập hợp đầy đủ, vừa lúc cũng để cho mọi người nhận thức một chút, nhưng mà ở đây ngoại trừ Tiểu Bảo và Tiểu Mộc sẽ ở lại Hiệp Hội Trung Tâm xử lý hằng ngày, mấy kẻ già bọn ta chắc là sẽ không ở lại nơi này, Tiểu Mộc là Nhân thần quan, ta sẽ mau chóng thu xếp để hắn đi Tu Di Sơn tiếp thu chư thần lực..."
Tô Yên đột nhiên kéo kéo áo của hắn, nói rằng: "Lão đại, sai rồi."
"Cái gì sai."
"Nhân thần quan là ông, không phải là hắn."
Diệp Thiếu Dương muốn đưa tay ra che miệng của cô,"Cô nói nhỏ một chút! Ta thuận miệng nói như vậy để ổn định nhân tâm! Ngươi nói ta có ích lợi gì, ta có thể làm Nhân thần quan sao?"
Tô Yên cười nói: "Mặc dù nói ông có thể không làm được gì, nhưng "Cái ý gì?" Diệp Thiếu Dương cảm giác có gì đó sai sai.
"Lão đại ông còn nhớ ngày đó ở Tu Di Sơn, trước khi hôn mê tôi kêu tên của ông, sau lại ông có hỏi tôi vì sao biết tên ông... Lúc đó tôi thật sự không nhớ rõ. Thế nhưng sau lại, tôi đã nhớ ra rồi... Không phải tôi đang gọi tên ông, lúc đó là tôi lo lắng mình có thể sẽ chết, bí mật có liên quan đến Nhân thần quan không kịp nói ra, trong tình thế cấp bách tôi đã gọi tên Nhân thần quan."
Tên của Nhân thần quan... Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên hiểu được."Bà mịa, cô muốn nói, lúc đó cô cũng không biết thân phận thật của ta, chỉ là kêu tên Nhân thần quan... Cho nên, Nhân thần quan là ta?"
"Chính là ông, đây là tin tôi tôi lấy được từ trong thần dụ."
Diệp Thiếu Dương ngơ ngác.
"Điều này sao có thể!"
"Có thể có thể, rất có khả năng." Tứ Bảo mặt mày rạng rỡ,"Lần trước ở Vân Nam chúng ta đã nói thế nào, chính là cậu."