Chương 3519: Nhân Vật Cấp Truyền Thuyết (5)
Chương 3519: Nhân Vật Cấp Truyền Thuyết (5)Chương 3519: Nhân Vật Cấp Truyền Thuyết (5)
Qua Qua cũng nói theo: "Lão đại, Nhân thần quan chính là ngươi, ngươi đừng khiêm nhường nữa."
Ta khiêm nhường con khi... Diệp Thiếu Dương kêu bọn họ im miệng, quay đầu hỏi Tô Yên,"Cô nghiêm túc chứ? Có chứng cớ gì."
Tô Yên buồn bực nói: "Cái này cần chứng cớ gì, thần dụ tôi cũng không cách nào phiên dịch được, bởi vì không phải tôi nghe thấy, mà là cảm thụ được... Khi tôi nghe thần dụ, tiến vào một cảnh giới huyền ảo, ở bên trong thấy được mặt của ông, còn có Tiểu Mộc, Hiểu Húc, cho nên cả ba người đều là Nhân thần quan. Hơn nữa hình ảnh gương mặt của ông là lớn nhất, cho nên có lẽ ông là người chủ yếu nhất."
Diệp Thiếu Dương sờ sờ mặt mình nói rằng: "Cô khẳng định không phải là vì mặt của ta to chứ?"
"Tôi cũng không biết, tôi cũng là lần đầu tiên làm cái gì Cửu Thiên Huyền Nữ, cũng không có sách vở nào nói cho tôi biết hình ảnh gương mặt to là có ý gì, ta đoán điều đó có nghĩa ông chính là lão đại."
"Vậy tại sao ta không thể đi lên Tu Di Sơn?"
"Ừ... Có thể còn thiếu một vài điều kiện. Cái này tôi cũng không rõ lắm, tôi nói rồi tôi cũng là lần đầu tiên làm vai trò này, có thể lần sau sẽ tốt hơn."
Diệp Thiếu Dương không nói gì.
"Có liên quan tới tôi nữa à..." Diệp Tiểu Mộc kinh ngạc đờ ra.
Vương Tiểu Bảo cười nói: "Nhìn mặt cậu kìa, gì thì gì cũng phải kích động một chút chứ."
"Sặc, lần đầu tiên đã kích động xong hết rồi, lần này không có cảm giác gì nữa."
Ba Nhân thần quan...
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, với hắn mà nói, có phải là Nhân thần quan hay không kỳ thực không quan trọng, dù sao chuyện nên làm mình sẽ làm, vấn đề là... Nếu như mình là Nhân thần quan, chuyện này sẽ kéo theo một vấn đề rất đáng sợ. Diệp Thiếu Dương tạm thời ngăn chặn suy nghĩ này, gật đầu nói: "Nếu là ta thì cũng không có gì để nói nữa, sau này ta sẽ nghiên cứu làm thế nào để leo lên Tu Di Sơn."
Vì vậy Tô Yên lớn tiếng tuyên bố kết quả này với mọi người.
Diệp Thiếu Dương quan sát phản ứng của mọi người, phát hiện đối với nữa, bỗng nhiên hiểu được, có phải bọn họ đang nghĩ mình và Tô Yên bày trò đóng kịch?
Bỏ đi chưa cần phải giải thích... Diệp Thiếu Dương cảm nhận được sự bất đắc dĩ: Khi người ta xem ngươi là kẻ cường quyền, tất cả mọi thứ của ngươi tựu đều là cướp đoạt được, không phải cũng thành phải.
"Cứ như vậy đi, rất nhiều công việc đều cần rèn dũa, có gì các ngươi tìm Tô Yên là được. Cô ấy sẽ ở lại trên núi để kết nối với các ti nha, còn lại... Diệp Thiếu Dương gãi đầu một cái,"À đến giờ ăn trưa rồi, tất cả mọi người đừng bỏ đi, cùng đến căn tin ăn đi... Được rồi ta cũng không phải chủ nhân, trước đây ai phụ trách kinh phí này ta cũng không rõ lắm, Tô Yên chuyện này giao cho cô, giải tán giải tán."
Tô Yên nghe hắn nói năng lộn xộn, hoàn toàn hết chỗ nói rồi, trước tiên gọi mọi người tới căn tin ăn cơm —— may mà trước kia cô từng ở trên núi một thời gian, biết đệ tử phụ trách vấn đề ăn uống là người nào, đi tới tìm hắn nói nhỏ một lúc, người phụ trách yến hội ẩm thực kia cho tới bây giờ cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy, cũng may trước khi cử hành điển lễ Nguyên Thần đã dặn dò, bữa trưa đã được chuẩn bị xong từ trước, vì vậy Tô Yên trở lại tuyên bố ăn cơm, đoàn người đưa mắt nhìn nhau, sau cùng cũng đều tụm năm tụm bảy đi theo.
Có ăn cơm hay không là chuyện nhỏ, Pháp Thuật Hiệp Hội đột nhiên thay đổi lão đại, bọn họ khó khăn lắm mới đến được một chuyến, cũng đều muốn xem thử kế tiếp Tróc Quỷ Liên Minh sẽ làm như thế nào —— Diệp Thiếu Dương đại diện cho Tróc Quỷ Liên Minh, về phần Tô Yên, tất nhiên cũng bị cho là người của Tróc Quỷ Liên Minh.
Sau khi mọi người đã đi gần hết, Tô Yên thở phào một cái, trở lại bên cạnh Diệp Thiếu Dương, trừng mắt nói: "Lão đại, ông chỉ lo đánh đuổi người khác đi, không nghĩ xem phải làm thế nào để ổn định đám người kia."
"Ặc, cái này khó lắm sao?"
"Đương nhiên, nếu không những nhân viên chức năng trong hiệp hội này sẽ cho là mình bị gạt bỏ, không có những người này, chỉ tiếp nhận một Pháp Thuật Hiệp Hội rỗng tuếch, làm sao mà điều hành được, không nói thứ khác, chỉ là tiền cơm một ngày của những đệ tử này ông biết là từ đâu tới không?"
Đối mặt quở trách của Tô Yên, Diệp Thiếu Dương không có lời nào để nói, Lâm Tam Sinh cũng ở bên cạnh đệm thêm, nói rằng: "Tiểu cô nương này nói rất đúng, trước đó ta có nói với hắn, một khi xác định muốn hành động, nhất định phải tìm ta thương lượng, nhưng mà hắn không thèm nghe." thấy cô rất am hiểu lĩnh vực này, giao cho cô đó."
Tô Yên liếc hắn trắng mắt,"Ông định gài tôi sao?"
Lão Quách cười nói,"Không ai gài ai hết, dù sao các ngươi đều là người trong nhà, lời của hắn cô cũng dám cãi lời sao?"
Tô Yên đỏ mặt lén nhìn Diệp Tiểu Mộc, nói rằng: "Coi như tôi sợ các vị rồi, nhưng mà một mình tôi cũng không được, tôi cần phải có mấy người hỗ trợ."
"Tiểu Bảo cậu đi với chị dâu đi, làm trợ thủ cho cô ấy."
"Chị dâu?" Vương Tiểu Bảo trợn to hai mắt, Diệp Tiểu Mộc và Tô Yên mặt đỏ rần rần.
"Chúng ta đi thôi, tôi sẽ đi giúp cô." Diệp Tiểu Mộc thấy đứng đây hơi xấu hổ, lôi Tô Yên đi, bị Diệp Thiếu Dương ngăn cản, cười cười với hắn: "Mẹ cậu đang ở Di Hồng Viện dưới chân núi chờ cậu."
"Mẹ tôi... đến Di Hồng Viện?"
"Phù, đó là tên một khách sạn bình dân, cậu tự tìm vị trí đi." Diệp Thiếu Dương cảm thấy khách sạn này cũng thật khôi hài, đặt tên như vậy mà cũng có người tới ở?
Diệp Tiểu Mộc cảm thấy cực kỳ khó tin,"Mẹ tôi tại sao lại đến đây?"
"Ta đã báo tin cho cô ấy biết, cô ấy có một bí mật muốn nói với cậu, ừ, bí mật giấu kín mười mấy năm, cậu chuẩn bị tâm lý cho tốt."
Bí mật mười mấy năm... Diệp Tiểu Mộc chấn động toàn thân, không phải là có liên quan đến cha mình chứ? Nhưng vì sao lại lựa chọn nói với mình vào lúc này, còn cố ý chạy từ Vân Nam đến đây?
Còn nữa, vị nhân vật cấp truyền thuyết trước mặt này, tại sao lại quen biết mẹ mình, còn biết rõ chỉ tiết mọi chuyện đến như vậy?
Diệp Thiếu Dương thấy Diệp Tiểu Mộc nhìn mình, thừa biết hắn đang suy nghĩ điều gì, nói rằng: "Đi đi, cậu đừng hỏi ta, mẹ cậu sẽ nói cho cậu biết hết mọi chuyện."
Diệp Tiểu Mộc gật đầu, lập tức xoay người đi đến cửa cung, đột nhiên lại lộn trở lại, ánh mắt tìm kiếm Tô Yên, nói rằng: "Cô đi theo tôi nha?"
Tô Yên đi tới kéo tay hắn nói: "Ở bên này có nhiều chuyện bận rộn, làm xong tôi sẽ đi tìm cậu, Tiểu Mộc, ngày hôm nay cậu thắng liền ba trận, đã chứng minh được bản thân, tôi nghĩ chuyện này cũng có ảnh hưởng từ tính cách của cậu, cậu hãy thể hiện ra sự tự tin của mình, không có gì phải sợ"
Cô nhéo mặt Diệp Tiểu Mộc một cái, cười động viên. Diệp Tiểu Mộc lập tức cảm giác căng thẳng trong lòng đã được giải tỏa đi nhiều, không còn phập phồng nữa, mạnh mẽ gật đầu một cái, xoay người rời đi.
"Ta ghen tị đó." Diệp Thiếu Dương cười nói.
"Này, ông là trưởng bối của tôi, không biết xấu hổ còn nói đùa như vậy!" Tô Yên có chút ngượng ngùng.
"Cô nghĩ gì vậy. Ta ghen tị với cô, chứ không ghen với nó... Ta là cha nó, nhưng cảm giác không gần gũi được như cô và nó."
Tô Yên nói: "Ngày hôm nay cha con hai người mà nhận nhau thì tốt rồi."
Lão Quách chen vào bắt đầu trêu ghẹo: "Các ngươi nhận nhau trước đi, hắn là cha chồng tương lai của cô, còn không kêu một tiếng 'Cha' đi?"