Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3536 - Chương 3543: Xi Vưu Trọng Sinh (12)

Chương 3543: Xi Vưu Trọng Sinh (12) Chương 3543: Xi Vưu Trọng Sinh (12)Chương 3543: Xi Vưu Trọng Sinh (12)

Thế nhưng nếu như Âm Dương kính di động về hướng ngược lại, tiến vào một đầu khác của kẽ nứt, tất nhiên có thể che lại kẽ nứt, nhưng đầu kia của kẽ nứt chính là Ấm Thủy Hà, phía dưới tà vật nhiều vô số kể, đi vào trong đó phỏng chừng trong nháy mắt thôi liên kết pháp ấn cũng sẽ bị cắt đứt, cho dù pháp ấn hoàn thành, bản thân người đưa Âm Dương kính ra cũng sẽ bị bài trừ ra ngoài pháp ấn, đối mặt những tà vật này, có thể tưởng tượng được sẽ nguy hiểm ra sao.

Mà hiện tại Tuyết Kỳ đang muốn làm như vậy. Chớ đừng nói chỉ là cô đã đến sát vạch đèn cạn dầu, một khi tiến vào trong Minh Hà, gần như ngay lập tức sẽ bị xé nát.

Tuyết Kỳ không phải là không biết kết quả này, nhưng cô không nghe theo Diệp Thiếu Dương, hai tay nâng Âm Dương kính, giống như ôm bóng bầu dục, từ giữa một đống tà vật đang vây bắt nỗ lực tiến lên, đợt tà vật thứ nhất tà vật nào cũng không ngờ được là cô sẽ chạy ngược lại, bị cô vượt qua, nhưng phía sau còn có một đám mới đi ra từ trong kẽ nứt, vốn muốn nhào tới, nhìn thấy Tuyết Kỳ xông lại bên này, đơn giản giang hai tay ra, vì vậy mỗi một con đều chuẩn bị sẵn sàng tư thế chờ đợi.

Tuyết Kỳ nhìn về phía bọn họ cười lạnh nhạt, xu thế không giảm, thời điểm song phương gần tiếp xúc, trên người Tuyết Kỳ đột nhiên toát ra một tầng quang mang quỷ dị, giống như sinh ra một tầng dịch thể lưu động.

Bản thân Tuyết Kỳ cúi đầu nhìn lại, không phải là dịch thể lưu động, mà là... thân thể của mình, có lẽ nói là thân thể Thiên La Dạ Xoa, thân thể này cô đã dùng hai mươi năm, yêu nó hận nó cũng không rời xa được nó, cô đã sớm trông mong có một ngày mình có thể rời khỏi tấm thân này, hôm nay ngày đó rốt cuộc đã tới.

Thiêu đốt thân thể, cộng với tu vi tàn dư trong cơ thể cùng nhau tạo thành một lực lượng cực kỳ đáng sợ, tuy rằng không đủ để giết chết toàn bộ tà vật trước mắt, nhưng muốn bức lui bọn nó một chút, xuyên qua giữa bọn nó thì cũng đủ để thực hiện được.

Cô đi qua giữa đông đảo tà vật, một đường đi tới sát biên giới tới kẽ nứt, quay đầu liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, lúc này thân thể Thiên La Dạ Xoa của cô đã hoàn toàn hòa tan, xuất hiện ở trước mặt Diệp Thiếu Dương, là một gương gặp xa lạ đã nhiều năm không gặp.

Gương mặt nhìn khoảng mười tám mười chín tuổi, dung mạo gần như tuyệt mỹ, thân cao hơn 1m6, phía trên là mái tóc dài ngang vai nhuộm thành màu nâu, dung mạo này đảm bảo không dưới tám điểm. Diệp Thiếu Dương lượn một vòng lớn để né tránh dịch thể ăn mòn con nhện phun ra, đau khổ nhìn Tuyết Kỳ, tất cả đã không còn kịp nữa.

Hồn phách Tuyết Kỳ không thể phơi bày ra trong không khí, nếu không sẽ lập tức tán đi, năm xưa chính vì điều này, Diệp Thiếu Dương gặp được cơ duyên xảo hợp mới nhét cô vào trong thân thể Thiên La Dạ Xoa, hôm nay thân thể này hòa tan, thần hồn Tuyết Kỳ tất nhiên cũng phải tiêu tán.

"Mau vào trong Âm Dương Kính đi!" Diệp Thiếu Dương hô to với cô.

Tuyết Kỳ không để ý đến, chỉ dùng Âm Dương kính soi mặt mình một cái, sau đó cúi đầu nhìn một lượt thân mình từ đầu đến chân, ngẩng đầu cười cười với Diệp Thiếu Dương,"Ngươi xem, ta cũng có ngực mà, không phải sao?"

Nói xong, cô ôm Âm Dương kính xông qua kẽ nứt, vào giờ khắc này phong ấn cũng hoàn thành, vô số đạo thánh quang đan vào nhau tạo thành kết giới dạng lưới hoàn toàn ngăn chặn kẽ nứt, Diệp Thiếu Dương sau cùng nhìn thấy Tuyết Kỳ hướng về phía mình cười một cái, âm thanh khi cô từ từ hòa tan đã bị thánh quang hoàn toàn chặn lại. Đã đi xa, tiêu thất.

Chuyện kẽ nứt đã bị phong ấn khiến cho Minh Hà Lão Tổ giật mình không thôi, hắn vốn cũng không quan tâm đến Tuyết Kỳ, với địa vị thân phận của hắn, cấp bậc cỡ Tuyết Kỳ căn bản không xứng làm đối thủ của hắn, hắn cho rằng những "binh tôm tướng cua" từ Minh Hà đi lên cũng đủ ngăn trở cô, cho nên chuyên tâm muốn cùng Diệp Thiếu Dương quyết đấu, chỉ là tìm chút niềm vui.

Không nghĩ tới cô lại dùng phương thức hy sinh bản thân để hoàn thành phong ấn đối với kẽ nứt không gian, điểm này thật đúng là ngoài dự liệu của hắn.

"Các ngươi luôn khiến cho ta bất ngờ, nhưng mà cũng may ta đã lên đây, vậy không thể làm gì khác hơn là giết sạch các ngươi rồi." Minh Hà Lão Tổ cũng không xem việc phong ấn kẽ nứt là việc gì to tát, tám móng cố sức nắm mấy sợi tơ nhện, dùng sức run run, cái kén to lớn bị lay động mạnh, lập tức bắt đầu co rút lại.

Không gian càng ngày càng nhỏ, hơn nữa đang không ngừng chấn động, trong quá trình này, con nhện to lớn điều khiển thân người khổng lồ kéo tới cực nhanh, dồn Diệp Thiếu Dương đến góc phòng.

Trong tuyệt cảnh, Diệp Thiếu Dương chỉ có thể triển khai phản kích.

Trên mặt đất rời xa nước sâu cũng đang diễn ra chiến đấu kịch liệt giống vậy, nhưng mà không phải là một mình đấu, mà là một cuộc chiến với nhân số tham dự đông đảo. Ngay từ đầu đại bộ phận pháp sư đều phải duy trì trận pháp, không thể nào đầu nhập chiến đấu, đối mặt công kích từ đám tà vật đếm không hết, bị thua thiệt nhiều, như Diệp Thiếu Dương trước trận chiến có nhắc nhở, không ít người bởi vậy mà chết, nhưng sự hy sinh bi tráng này trái lại khơi dậy quyết tâm mọi người cùng chung mối thù, chỉ cần còn ở lại, không có ai đào tẩu, miễn cưỡng chống đỡ đến khi phong ấn hoàn thành, cuối cùng coi như mọi người đều được giải phóng đôi tay, đầu nhập vào trong chiến đấu.

"Bọn họ thành công rồi!"

Diệp Tiểu Mộc bắt lấy Vương Tiểu Bảo, hết sức kích động mà nói. Trước đó khốn khổ đằng đẳng cố thủ, cuối cùng cũng có kết quả. Quan trọng nhất là, nếu phong ấn đã hoàn thành, vậy đã nói rõ cha hắn Diệp Thiếu Dương và dì Tuyết Kỳ được an toàn, điều này làm nỗi lo lắng trong lòng hắn cuối cùng cũng được xoa dịu.

"Phong ấn thành công! Diệp thiên sư sẽ nhanh chóng lên đây dẫn dắt chúng ta chiến thắng những tà vật này, cùng tiến lên!" Vương Tiểu Bảo hét lên trong loa phát thanh, lực lượng của thần tượng có tác dụng cỗ vũ lớn lao đối với lòng người, trong lúc nhất thời tình cảm quần chúng sục sôi, hiệu suất chiến đấu thoáng cái cũng tăng lên rất nhiều.

Nhưng mà, những tà vật hình thù kỳ quái đi lên từ Ấm Thủy Hà này thực lực đều rất mạnh, số lượng cũng không ít hơn so với pháp sư ở đây, khi chúng nó cuồn cuộn không ngừng mà lên trên, các pháp sư cũng từ từ có chút không chống đỡ nổi.

Vào thời điểm này, Diệp Tiểu Mộc và Vương Tiểu Bảo đứng ở trước mặt nhất, đều tự cầm bảo kiếm trong tay anh dũng giết địch, sau lại địch nhân thực sự nhiều quá, Vương Tiểu Bảo lại bỏ qua không tiến công nữa, thi triển La Hán Kim Thân, thủ hộ ở bên cạnh Diệp Tiểu Mộc, để cho hắn có thể chỉ để ý giết địch, chuyện phòng thủ toàn bộ giao cho hắn.

Loại phối hợp công thủ nhiều mặt này, điều quan trọng nhất chính là sự ăn ý, người phòng thủ nhất định phải theo kịp tiết tấu tấn công, không thể bộc lộ ra một chút sơ hở nào cho đối thủ, người tấn công cũng phải phối hợp tiết tấu, dùng thế công của mình để một mình đảm đương một phía, giảm bớt áp lực cho người phòng thủ kia.

Cũng may hai huynh đệ phối hợp cũng đủ ăn ý, hơn nữa ở trong thực chiến không ngừng tích lũy kinh nghiệm, khiến cấp độ ăn ý không ngừng tăng cao.

Tạ Vũ Tình đứng ở khu vực an toàn bên bờ, trong tay nắm thật chặt Diệt hồn thương, ánh mắt vẫn dõi theo Diệp Tiểu Mộc và Vương Tiểu Bảo, hàn †av nắm khẩu ena vẫn đang run lên nhè nhe. là khẩn trưng. Cô cũng lo lắng cho Diệp Thiếu Dương và Tuyết Kỳ, nhưng lo lắng nhất vẫn là Diệp Tiểu Mộc. Cô biết rõ thực lực của Diệp Thiếu Dương, nhiều năm qua trải qua chín chín tám mươi mốt nạn vẫn luôn ổn, Tuyết Kỳ có hắn theo sát, hẳn là... cũng không có vấn đề gì.

Mặc dù nói mình đã sớm tiếp nhận sự thật rằng bây giờ Diệp Tiểu Mộc đã trở thành một pháp sư, nhưng ở sâu trong nội tâm, cô vẫn xem nó là thằng con trai lớn ngu ngơ bên cạnh mình, cuộc chiến sinh tử cỡ này, nó còn xông lên phía trước nhất, người làm mẹ như cô làm sao có thể không lo lắng.
Bình Luận (0)
Comment