Chương 3542: Xi Vưu Trọng Sinh (11)
Chương 3542: Xi Vưu Trọng Sinh (11)Chương 3542: Xi Vưu Trọng Sinh (11)
"Ta đã tính đúng là ngươi sẽ đến, cũng coi như trong lòng đã có sự chuẩn bị" Diệp Thiếu Dương cười khổ một cái.
"Cho nên, ngươi đã có chuẩn bị gì sao?"
"Không có." Diệp Thiếu Dương nhún vai,"Thật sự không có, các ngươi làm rất hoàn mỹ, tiến công Không giới, giữ chặt chân đám người Quân sư, phong tỏa Âm ty để giam giữ đám môn đồ của ta, Đạo Phong bên kia tuy rằng giữ chân được Quỷ Vương, nhưng bản mình cũng bị giữ lại... Ngươi nói ta còn có thể tìm ai, ta tìm tới một đám thanh niên giúp ta gia trì pháp trận đã không dễ dàng gì."
Mặc dù là đang kéo dài thời gian, nhưng những lời Diệp Thiếu Dương nói cũng là tình hình thực tế, tuy rằng hết thảy đều có thể tính toán, nhưng hắn vẫn thi hành kế hoạch.
"Ta cũng không muốn dát vàng cho mình, nói cái gì chờ mong kỳ tích các loại, bởi vì ngoại trừ như vậy, ta không còn biện pháp, cũng không thể không làm gì." Trong giọng nói của Diệp Thiếu Dương hầu như lộ ra chút mùi vị bi thương.
Minh Hà Lão Tổ khẽ cười một tiếng, tựa hồ không quan tâm những điều này, nói rằng: "Biết vì sao ta nói chuyện với ngươi nhiều như vậy không?"
"Bởi vì ngươi bị nhốt quá lâu ở dưới Minh Hà, gặp được người khác liền khao khát trò chuyện?"
Minh Hà Lão Tổ: ...
"Nếu giết chết ngươi ngay lập tức thì không còn gì để chơi. Kỳ thực ta càng muốn đánh cùng Đạo Phong, nhưng mà hắn ở bên chỗ Quỷ Vương, so với hắn thì ngươi kém hơn một chút, chỉ có thể miễn cưỡng xem là đối thủ."
Lúc này Diệp Thiếu Dương đã đi vào không gian lưới mạng nhện.
Minh Hà Lão Tổ tiếp tục phun tơ, chỉ trong chốc lát, lối Diệp Thiếu Dương đi vào cũng bị tơ nhện phong tỏa, tơ nhện kết thành mạng lưới lấy hai người làm trung tâm tạo thành một không gian hoàn toàn phong bế, giống như một cái kén to lớn.
Con nhện to lớn từ trên thân thể to lớn kia đu xuống, tám cái chân đu đưa tơ nhện, vì vậy lay động cái kén to lớn này.
Diệp Thiếu Dương nghe được tiếng nước chảy, nhìn kỹ mới phát hiện ra trong cái kén này nước đang thông qua khe hở không ngừng xả ra ngoài.
MU nước nhanh chánn điảm vuếng. †rona kén nhanh chána khêna còn nước nữa, Diệp Thiếu Dương đạp đạp mạng nhện dưới chân, mềm mại thế nhưng rất dẻo dai, cảm giác hơi giống như là đường băng bằng cao su.
Minh Hà Lão Tổ tiếp tục làm phép, khuếch trương cái kén lớn gấp mấy lần so với trước đó, kích thước gần bằng một sân bóng, cao hơn mấy chục thước, còn cao hơn rất nhiều so với chính thân thể cao to của nó.
Bên trong không khí sung túc, Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, cảm giác thư thái hơn rất nhiều.
"Như vậy đã công bằng chưa?"
"Ngươi quả thực rất biết cách chơi." Diệp Thiếu Dương hoạt động tay chân, xuyên qua cái kén gần như trong suốt liếc nhìn Tuyết Kỳ, lần này thật sự không còn điều gì để có thể kéo dài thời gian nữa, bản thân chỉ có thể dùng hết khả năng ngăn lại Minh Hà Lão Tổ.
Minh Hà Lão Tổ điều khiển thân thể to lớn, đi tới hướng Diệp Thiếu Dương.
"Đợi đã, ta còn có một câu, chỉ một câu!"
Minh Hà Lão Tổ nếu như có khuôn mặt, nhất định sẽ có vẻ mặt bó tay."Diệp Thiếu Dương, ta có thể giết ngươi bất cứ lúc nào."
"Ngươi sắp xếp nhiều như vậy, không phải là muốn đánh với ta một trận sao, trực tiếp giết chết ta đối với ngươi có lạc thú gì đáng nói? Đợi đã, chỉ một câu!"
Hắn ho khan hai tiếng, nhìn Tuyết Kỳ nói rằng: "Lỡ như ta chết, ngươi quay về nói với bọn họ một tiếng, trong lễ tang đừng bật nhạc buồn, mà mở bài Hai con bướm, chính là bài do Bàng Long hát. Còn nữa nói với Tiểu Mộc một tiếng, không nên nghĩ đến chuyện báo thù các thứ, từ từ mà trưởng thành, nhớ kỹ."
Tuyết Kỳ dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn,"Phẩm vị của ngươi thật không giống ai, nhưng mà hai ta ai sống sót còn chưa biết được, nếu như ta chết, ngươi..." Tuyết Kỳ lại một lần nữa khó khăn đánh nát thân hình quái vật thiềm thừ, hữu khí vô lực nói rằng: "Ngươi nhớ nói với Tiểu Mộc một tiếng, ta kỳ thực... rất thích hắn, ừ, chính là yêu thích."
"Bà mịa!! Cái tin này sốc quá!"
"Nếu như ta không chết, ngươi phải giữ bí mật cho ta, nói ra ta sẽ giết ngươi!"
"Nhất định nhất định."
Diệp Thiếu Dương rút ra Thất Tinh Long Tuyền kiếm, vọt tới Minh Hà Lão Tổ. thấy phong ấn cũng sắp hoàn thành, chỉ cần... có thể chống đỡ thêm mấy phút, lỡ như không được thì sao?
Đại khái sau một phút đồng hồ, Tuyết Kỳ lại một lần nữa dùng tam xoa kích đánh nát quái vật thiểm thừ, những chuyện tương tự cô đã làm không biết mấy lần, thoạt nhìn thập phần đơn điệu thậm chí có chút khôi hài, nhưng tu vi còn sót lại của Tuyết Kỳ đã tiêu hao hầu như không còn sau những công kích lần lượt như vậy.
Bản thân tối đa vẫn có thể kiên trì được ba lần tấn công như vậy.
Nếu như không có địch nhân khác đến can thiệp, mình có thể chống được đến khi kết giới hoàn toàn khoá lại, nhưng mà... Điều này có thể sao? Cô liếc mắt nhìn Minh Hà Lão Tổ đang chiến đấu riêng lẽ cùng Diệp Thiếu Dương, nghĩ thầm người này sẽ không thực sự trẻ trâu đến nông nỗi bỏ quên nhiệm vụ chỉ mãi nghĩ đến chuyện sống mái với Diệp Thiếu Dương chứ. Nếu thật sự như vậy thật đúng là có lỗi với thân phận siêu cấp cường giả của hắn.
Minh Hà Lão Tổ quả nhiên không làm thất vọng thân phận của hắn —— ngay khi phong ấn hầu như sắp hoàn thành, đột nhiên một dòng chảy xiết từ bên trong lao tới, lôi cuốn theo một đám tà vật lớn nhỏ cùng vọt ra.
Bao gồm cả Địa Ngục Chiểu Vương, tất cả đều bị đẩy vọt tới mặt trên.
Tuyết Kỳ chỉ nhìn sơ lược thoáng qua, dự tính bị dòng nước đẩy tiến lên có trên trăm tà vật, lớn nhỏ đều có, những pháp sư ở trên bờ duy trì pháp trận sợ là gặp phiền toái rồi.
Nhưng mà hiện tại cô đã không thể quan tâm đến người khác —— dòng chảy xiết tuy rằng ngừng lại, nhưng tà vật còn đang không ngừng từ trong cái khe sắp khép lại để bơi ra, một số con bơi lên trên, một số con lại bơi tới phía bên Âm Dương kính này.
Hóa ra đây chính là con bài chưa lật của Minh Hà Lão Tổ.
Đối mặt đàn tà vật hình thù kỳ quái gì cũng có đang không ngừng bơi tới, Tuyết Kỳ tuyệt vọng, la lớn: "Thiếu Dương, ta không chịu nổi."
"Ngươi đi lên trước đi, đừng quan tâm nữa."
Diệp Thiếu Dương không để cô tiếp tục chống đỡ, đây là chuyện hoàn toàn không có hy vọng, cũng không cần phải kiên trì nữa, nếu không chỉ là tăng thêm hy sinh.
Tuyết Kỳ không cam lòng thở dài, xoay người bơi hướng lên trên, đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn thoáng qua đám tà vật đang đến gần Âm Dương kính, cắn răng một cái, lại quay trở lại, hai tay cầm Âm Dương kính. vô cùng khó hiểu, cô di động Âm Dương kính như vậy thì có ích lợi gì, một khi lệch vị trí, cũng sẽ không có tác dụng phong ấn.
"Thiếu Dương, ngươi có thể trở về nói ra di ngôn của ta." Tuyết Kỳ buồn bã cười với hắn, hai tay ôm lấy Âm Dương kính, xoay người, nhưng không chạy hướng lên trên, mà là hướng về phía trái ngược——— nhanh chóng bơi tới vị trị nơi kế nứt.
Diệp Thiếu Dương tâm thần run lên, hắn cuối cùng cũng hiểu được suy nghĩ của Tuyết Kỳ: Âm Dương kính này không phải là không thể di động, linh lực thu hoạch từ pháp trận bên trên sẽ thông qua ràng buộc vô hình truyền đến pháp khí khống trận cũng chính là mặt trên của Âm Dương kính, bất luận là di động tới chỗ nào, tác dụng pháp trận đều là không đổi, trước đó Diệp Thiếu Dương nói Âm Dương kính không thể di động, là không thể di động trở về, bởi vì cuối cùng pháp trận phải liên kết với kẽ nứt mới có thể phong ấn nó lại, nếu như di động vào trong, tạo thành lực lượng pháp trận không cách nào có tác dụng trên kẽ nứt, kẽ nứt vẫn tồn tại như cũ, pháp trận cũng sẽ mất đi ý nghĩa.