Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3538 - Chương 3545: Xi Vưu Trọng Sinh (14)

Chương 3545: Xi Vưu Trọng Sinh (14) Chương 3545: Xi Vưu Trọng Sinh (14)Chương 3545: Xi Vưu Trọng Sinh (14)

Sau khi thích ứng cục diện trước mắt, một bộ phận trong bọn nó lưu lại ở trong khí âm hàn ẩn núp di động, tùy thời đánh lén, kinh sợ đám nhân gian pháp sư, những con còn lại đều lui trở về trong nước, bắt đầu làm mưa làm gió, không ngừng phát ra khí âm hàn, tích tụ lại bên cạnh những pháp Sư này...

"Tiếp tục như vậy không ổn, vòng vây càng ngày càng dày, sau này muốn chạy trốn còn khó hơn." Vương Tiểu Bảo đi tới bên cạnh Diệp Tiểu Mộc, có chút lo âu mà nói.

Với thực lực của bọn họ, một mình chạy khỏi vòng vây thì không khó khăn mấy, nhưng bọn hắn không thể bỏ lại mọi người để đào tẩu. Trong đám người rất nhiều người cũng đều là như vậy, có thể kiên trì đến bây giờ, cũng sẽ không có ai đào tẩu.

Diệp Tiểu Mộc tĩnh táo quan sát cục diện, một lát sau thì thào nói rằng: "Hiện tại có hai biện pháp, thứ nhất, mọi người cùng nhau đột phá vòng vây, như vậy có thể sẽ hi sinh một số người, nhưng đại đa số có thể đi ra ngoài..."

Vương Tiểu Bảo cau mày nói: "Không đến bước cuối cùng thì chưa nên nhắc đến điều này, nếu không chúng ta kiên trì đến bây giờ để làm gì chứ. Chi bằng đi từ sớm, cũng sẽ không có những tổn thất này." Hắn chỉ chỉ về hướng phía trước, rất nhiều nơi ở bên bờ, thi thể nằm lung tung khắp nơi, trên mặt nước không có một ai, không phải là không ai chết trong nước, mà là đều bị những tà vật này xé nát rồi...

"Biện pháp thứ hai chính là tử thủ, chờ cha tôi và dì Tuyết Kỳ đi lên."

Hắn lại bổ sung một câu, "Chỉ cần bọn họ đi lên, tất cả đều sẽ ổn thôi."

"Đúng vậy, phong ấn đã sớm tạo thành, lẽ ra bọn họ đã phải lên đây rồi chứ, thế nào mà đến bây giờ vẫn không có động tĩnh?" Vương Tiểu Bảo cũng lẩm bẩm, sau đó nhìn Diệp Tiểu Mộc liếc mắt nói rằng: "Vậy chỉ có một loại khả năng, bọn họ bị đối thủ nào đó kéo lại."

"Tôi đi xem thử, ở đây giao cho cậu xử lý."

Vương Tiểu Bảo sửng sốt một chút, gật đầu.

"Mẹ, cho con một bình dưỡng khí!"

Diệp Tiểu Mộc dùng loa phát thanh hô to với Tạ Vũ Tình.

"Con không thể xuống phía dưới!" Tạ Vũ Tình cũng sửng sốt một chút, sau khi phản ứng kịp cũng vội vàng cự tuyệt.

"^*¬n eẽ không ăn nauv hiểm: có cha eon ở dưới! Nhanh lên mât chút, ném qua cho con đi!"

Hai mẹ con nhìn nhau, Tạ Vũ Tình nhìn thấy trong mắt con trai ánh mắt thường xuất hiện nơi Diệp Thiếu Dương mỗi khi hắn phải nguy nan—— tự tin mà quả quyết.

TẠ Vũ Tình thở dài tự mình chạy nhanh vào trong lều, cầm một bộ dụng cụ lặn, leo lên trên chỗ cao, cố sức ném cho Diệp Tiểu Mộc —— để không tăng thêm gánh nặng cho bọn họ, trước đó Tạ Vũ Tình tận lực đứng cách xa đập chứa nước, cũng không có bị khí âm hàn vây lại.

Tuy rằng chưa từng chuyên môn lặn dưới nước, nhưng hôm qua để phòng lỡ như, hắn đã đi theo Tạ Vũ Tình học làm sao sử dụng dụng cụ lặn, lập tức để Vương Tiểu Bảo hỗ trợ, đeo kính lặn nước và bình dưỡng khí, đồ lặn thì không kịp thay, hắn cởi áo khoác ra, chỉ mặc một cái quần lửng, học bộ dạng trước đó của Diệp Thiếu Dương, chỉ cầm theo Hiên Viên kiếm nhảy xuống nước.

Tuy rằng trời đã sang xuân, nhưng nước trong đập chứa nước vẫn lạnh thấu xương, Diệp Tiểu Mộc sợ run cả người, hiểu rõ đây không phải là lạnh bình thường, mà là khí âm hàn quấy phá, vì vậy vận chuyển pháp lực tới các nơi toàn thân, từ quanh thân phát ra ngoài, quả nhiên ấm hơn rất nhiều.

Trong vùng nước bên cạnh, vẫn đang không ngừng có tà vật di động trên mặt nước, có vài con phát hiện lập tức bắt đầu công kích. Diệp Tiểu Mộc ỷ vào Hiên Viên kiếm sắc bén vừa đánh vừa lặn xuống, sau lại tà vật gặp phải càng ngày càng ít, nước lại càng ngày càng lạnh, hắn chỉ có thể phát ra càng nhiều tu vi để chống lại, từ từ có chút cảm giác lực bất tòng tâm.

Hắn đoán chừng với thực lực của chính mình, cho dù không gặp phải công kích, ở dưới nước tầm hai mươi phút cũng là quá rồi, dì Tuyết Kỳ cũng còn đỡ, cô là Thiên La Dạ Xoa, tương đối thích ứng đối với hoàn cảnh Ấm Thủy Hà, còn cha mình lại là nhân loại, thời gian trôi qua lâu như vậy, ông ấy có thật là không sao chứ?

Tiếp tục lặn xuống, cho dù có kính lặn nước hỗ trợ, Diệp Tiểu Mộc không nhìn thấy cái gì nữa, đến phương hướng cũng không phân biệt được, cũng may nước phía dưới cũng từ từ trở lạnh, Diệp Tiểu Mộc phải dựa vào điều này để nhận rõ phương hướng, đâm đầu tới nơi khiến mình cảm giác khó chịu lặn thẳng xuống.

Cứ tiếp tục như vậy không biết trải qua bao lâu, đột nhiên, hắn cảm giác được nước ở gần đó đang rung động có quy luật, nghĩ thầm chẳng lẽ bên kia có người đang tranh đấu? Vì vậy bơi nhanh hơn về bên đó.

Cảm giác chấn động và tiết tấu lưu động trong nước càng ngày càng xét mọi nơi—— thiên nhãn có thể xuyên thấu tất cả khí tức linh cảm, thấy được vị trí của tà vật, trước đó không dùng nó vì quá lãng phí chân khí, chỉ có thể dùng một lần ở thời khắc mấu chốt.

Hắn thấy được một người, ở phía trước không xa đang chiến đấu cùng một con nhện to lớn, phương thức song phương tranh đấu khó có thể hình dung, không giống như người thường đối kháng từng chiêu từng thức. Ở cảnh giới của mình, Diệp Tiểu Mộc nhìn vẫn không hiểu rõ lắm, thế nhưng hắn nhận ra nhân loại kia là cha của mình, Diệp Thiếu Dương.

Ông ấy không sao, tốt quá rồi!

Diệp Tiểu Mộc cảm thấy nhẹ nhõm, bay nhanh tới muốn trợ trận, kết quả khi sắp đến trước mặt, tựa hồ đụng vào một đồ vật mềm nhũn, thứ này gần ngay trước mặt nhưng không nhìn thấy, đưa tay lên sờ, thật giống như là một tấm lưới dệt.

Không có thời gian suy xét nhiều, Diệp Tiểu Mộc dùng Hiên Viên kiếm cố sức chém đứt tấm lưới vô hình này, lưới lại không hư hao chút nào, hắn đang khổ não nên làm như thế nào, tấm lưới trước mặt đột nhiên mở ra, một cỗ lực lượng cường đại hút hắn vào trong.

Diệp Tiểu Mộc hai tay vung vẩy, vốn định chạy thật nhanh thoát khỏi cỗ hấp lực này, kết quả cả người rớt xuống, rơi lên một tầng vật thể mềm nhữn.

Chuyện gì đã xảy ra?

Ở đây... không có nước?

Diệp Tiểu Mộc ngơ ngác đứng lên, tháo mặt nạ dưỡng khí xuống, hít vào một hơi, phát hiện ở đây có không khí, cũng có thể thấy được đồ vật — trên "tường" bốn phía lộ ra ánh sáng màu lam nhạt, chính là tầng lưới vô hình kia, ở bên ngoài nhìn là trong suốt, vào bên trong tuy rằng lưới vẫn là trong suốt nhưng có phát ra một tầng ánh sáng lam, có thể miễn cưỡng nhìn thấy đồ vật.

"Chat"

Diệp Tiểu Mộc hô một tiếng với Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương rõ ràng ngẩn ra, quay đầu nhìn thấy hắn. Diệp Tiểu Mộc lúc này cũng mới nhìn rõ, trên người hắn đã bò đầy những sợi tơ do con nhện to lớn kia phun ra.

"Sao ngươi lại tới đây! Đồ đầu heo, tới đây chịu chết à!" Diệp Thiếu Dương lớn tiếng trách cứ, Diệp Tiểu Mộc cũng không để ý, xông lên phía trước, dùng Hiên Viên kiếm chém tơ nhện trên người cha mình, tuy rằng thực lực hắn hữu hạn, nhưng Hiên Viên kiếm là thần khí nhân gian, lập tức chăt đứt t†td nhên nauấn ở dưới chân Diên Thiếu Dương cùng lúc đó: môê†t cơn gió mạnh từ bên hông thổi qua, Diệp Tiểu Mộc định làm phép chống đỡ — kết quả, hành động của hắn quả thực như là đá chìm đáy biển.

Chỉ là một trận gió, đã thổi bay hắn văng lên trên lưới.

Hàn lãnh thấu xương, cảm giác như là da thịt bị gió thổi rơi xuống vậy. Đột nhiên gặp được một đạo mây tía bay tới, chắn ở phía trước người mình, tiếp theo một cánh tay lôi hắn qua.

"Thằng bé ngốc nghếch này, ngươi tới đây làm gì!"

Diệp Thiếu Dương quát lớn trách mắng.

"Con... con lo cho cha."
Bình Luận (0)
Comment