Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3539 - Chương 3546: Xi Vưu Trọng Sinh (15)

Chương 3546: Xi Vưu Trọng Sinh (15) Chương 3546: Xi Vưu Trọng Sinh (15)Chương 3546: Xi Vưu Trọng Sinh (15)

Ánh mắt Diệp Thiếu Dương sáng lên một cái, nhưng vẫn mắng: "Lo cho ta nên đi tìm cái chết sao? Bây giờ đã biết chênh lệch chưa."

Diệp Tiểu Mộc đã biết rồi...

Hắn còn không biết đối thủ là ai, nhưng đã nhìn ra được, trận gió vừa rồi hiển nhiên là một lần công kích hời hợt của con nhện to lớn, mình lại không hề có lực để chống đỡ... Chênh lệch này, quả thực là khác biệt một trời một vực.

Đồng thời hắn cũng càng thêm sùng bái cha mình Diệp Thiếu Dương, bản thân cha cũng rất ngoan cường, đối mặt đối thủ như vậy, lại có thể chống đỡ lâu như vậy.

Diệp Thiếu Dương ngăn hắn ở phía sau, xoay người đối mặt con nhện to lớn nói rằng: "Minh Hà Lão Tôn ngươi cũng không hiểu chuyện chút nào, không phải ta đã nói với ngươi sao, ngươi cố ý đưa thằng bé này vào trong đây để làm gì? Tốt xấu gì ngươi cũng là thiên hạ đệ tứ đúng không, thằng bé này so với ngươi kém một trăm ngàn lần đẳng cấp, ngươi không biết xấu hổ lại động thủ với nó."

Minh Hà Lão Tổ?!

Trời ơi!

Đây không phải lần đầu tiên Diệp Tiểu Mộc nghe được tên của y, không ngờ con nhện to lớn trước mặt lại là y! Khó trách bản thân mình không thể chống đỡ nổi một lần công kích hời hợt của y.

Bất thình lình, Diệp Tiểu Mộc nhìn thấy một tay đang để sau lưng của Diệp Thiếu Dương động đậy, lúc đầu còn tưởng đang ra ký hiệu ngầm cho mình, nhìn kỹ mới ngây ngẩn cả người: Diệp Thiếu Dương đang dùng móng ngón tay cái để cắt rách mấy ngón tay còn lại, tiếp theo rạch lòng bàn tay, nơi lòng bàn tay vẽ ra mấy đường máu, tựa hồ hợp thành ký hiệu nào đó.

Hóa ra còn có thao tác như vậy. Diệp Tiểu Mộc nhìn mà hết hồn, cũng âm thầm chuẩn bị tỉnh thần ra sức đánh một trận.

Minh Hà Lão Tổ chậm rãi di động tới, hỏi: "Thiên hạ đệ tứ? Vậy ba người đứng đầu thiên hạ là ai?"

"Biết ngay ngươi sẽ hỏi mà. Đầu tiên là Quỷ Vương, thứ nhì là sư huynh của ta Đạo Phong, thứ ba... là Hình Thiên, ngươi không phải xếp thứ tư hay sao?"

"A ha ha ha... Ngươi muốn chọc giận ta, kéo dài thời gian?"

Con nhân †o lớn lần thứ hai triển khai tiến câng "Ở trước mắt †a hắn chỉ là một con kiến hôi, nhưng nó là con trai ngươi, giết chết hai người phụ tử các ngươi, đối với ngươi mà nói, cảm giác cũng không tệ."

Diệp Thiếu Dương rút kiếm xuất thủ, Diệp Tiểu Mộc cũng cùng chung mối thù, tuy rằng không đủ làm mồi cho Minh Hà Lão Tổ, tốt xấu không thể làm vướng chân cha mình, nếu thực sự không được sẽ chết ngay... Không ngờ hắn mới vừa nhắc tới quyết tâm thấy chết không sờn, đột nhiên Diệp Thiếu Dương đá lên mông hắn một cước,"Còn không chạy mau!"

Chạy? Chạy trốn nơi đâu?

Chỉ thấy Diệp Thiếu Dương xoay người lại đâm một kiếm về phía con nhện to lớn, mây tía mãnh liệt trong nháy mắt hình thành bảy mũi nhọn ánh sáng, nhấc lên tơ nhện do con nhện to lớn phun ra.

Thân người khổng lồ trước đó bị Diệp Thiếu Dương đánh nát nhừ lại đứng lên, quơ hai tay, giống như hai ngọn núi thật lớn, đập tới hướng Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương biết mình có thể tránh, thế nhưng Diệp Tiểu Mộc không tránh thoát được, gã khổng lồ này của Minh Hà Lão Tổ gần như có lực sơn hà, nện xuống một cái không ai chịu nổi, cho nên hắn không né tránh, trong tuyệt cảnh, hắn đánh ra sáu tờ linh phù, trên không trung kích hoạt, trong nháy mắt phóng xuất ra các loại hiệu quả khác nhau, điều duy nhất giống nhau là cấu thành những pháp thuật này, tất cả đều là ánh sáng màu vàng đậm.

Ám Kim Thần Phù.

Minh Hà Lão Tổ cũng hơi chút dừng lại thế tiến công, thứ nhất là để phản kháng cường thế của Diệp Thiếu Dương, thứ hai... hắn cũng có chút ngơ ngác, trước đó mình gần như đã dồn Diệp Thiếu Dương đến tuyệt cảnh, hắn cũng chỉ có một người một kiếm, cho nên những tấm ám kim thần phù này của hắn biến từ đâu ra?

Diệp Thiếu Dương tựa hồ nhận ra được tâm tư của hắn, vừa huy kiếm vừa nói: "Không ngờ được phải không, ta vốn lo lắng ngày hôm nay sẽ phải hạ thuỷ, trong tay áo đã sớm chuẩn bị một lớp không thấm nước..."

Bàn tay nắm kiếm của hắn đã đầm đìa máu tươi, dựa vào Lôi Minh phù vẽ bằng máu nơi lòng bàn mình, phát huy linh lực Thất Tỉnh Long Tuyền kiếm đến rồi cực hạn, nhìn có vẻ muốn cùng Minh Hà Lão Tổ liều mạng, kết quả dựa vào thần phù đổi lấy kéo dài trong chớp nhoáng, dưới chân trượt một cái, khó khăn lắm mới tránh khỏi tơ nhện công kích, ôm theo một cánh tay của Diệp Tiểu Mộc, hai người tung người đi tới trước bức tường tơ nhện, lúc này mới súc lực một kiếm vỗ xuống hướng về phía tường, sinh ra một kẽ hở thật lớn, nước chảy vào. "Cuối cùng cũng trốn ra được... Cha, cha cũng thật là lợi hại!"

Diệp Tiểu Mộc thông qua thần thức biểu thị sùng bái vô hạn đối với cha, không riêng vì thực lực của hắn, mà còn vì khả năng nắm bắt chiến đấu, bình tĩnh và ẩn nhẫn, chỉ bằng việc hắn có thể để lại thần phù đến một khắc cuối cùng mới dùng, quả thực là khiến người ta vô cùng kinh ngạc.

Diệp Thiếu Dương lại thở dài, trả lời hắn: "Ngươi biết cái gì, nếu như ta muốn chạy thì có thể chạy thoát bất cứ lúc nào."

Diệp Tiểu Mộc: Vậy cha...

Diệp Thiếu Dương: Dẫn hắn lên trên mặt đất, cho các ngươi đi đối phó hắn? Các ngươi cộng lại là đối thủ của hắn sao?

Trong nháy mắt Diệp Tiểu Mộc đã hiểu, trước đó Diệp Thiếu Dương cùng Minh Hà Lão Tổ khốn đấu không phải là vì tìm đường thoát thân, mà là kiểm giữ y lại!

Diệp Thiếu Dương: Ta muốn giữ chân hắn một lúc, để các ngươi thanh lý hết tà vật ở trên này, đến lúc đó hắn thật sự lên đây rồi, không ổn thì mọi người chạy thoát thân, chí ít không có tà vật khác lưu lại ở nhân gian tác loạn khắp nơi.

Diệp Tiểu Mộc ngơ ngẩn: Vậy sao cha vẫn đi?

Diệp Thiếu Dương: Nói nhảm, đây không phải là do ngươi đi xuống sao, ta không đi chẳng lẽ nhìn ngươi chết?

Diệp Tiểu Mộc nghe xong lời này, nội tâm nhất thời dâng lên nỗi hổ thẹn mãnh liệt.

"Xin lỗi, là con đã phá hỏng kế hoạch của cha..."

Diệp Thiếu Dương quay đầu khinh bỉ nhìn hắn một cái,"Tuy nói pháp sư chính là phải chết ở trên chiến trường, nhưng ngươi là con ta, ta không thể bảo bọc ngươi cả đời, nhưng chỉ cần cha ngươi còn sống một ngày, sẽ phải bảo vệ ngươi ngày đó, ừ... trước kia ta lo lắng ngươi không thể độc lập, không nói cho ngươi biết thân thế, hiện tại ta tin tưởng ngươi có thể một mình đảm đương một phía rồi."

Trong lòng Diệp Tiểu Mộc dang lên nỗi cảm động thành tâm thành ý.

"Hay là bây giờ chúng ta quay đầu lại?"

"Quên đi, đã làm hắn tức giận rồi, hơn nữa trở lại cũng không có nơi nào không có nước cho ta phát huy, đi lên trước đã."

"Được rồi, dì Tuyết Kỳ của con?"

"Cô ấy..." Diệp Thiếu Dương im lặng một lát, lúc này hai người vừa lúc nổi lên mặt nước, Diệp Thiếu Dương nhảy lên bờ, không nói hai lời, huy Hắn không phải là đối thủ của Minh Hà Lão Tổ, nhưng đối phó với những tà vật này thì thừa sức.

"Đai lưng!"

Diệp Thiếu Dương hô một tiếng về phía Tạ Vũ Tình.

Tạ Vũ Tình ném đai lưng cho hắn, Diệp Thiếu Dương vừa giết địch vừa cột đai lưng, hít sâu một hơi, loại võ trang đầy đủ đến nơi đến chốn này khiến cho hắn cảm thấy rất an tâm. Tuy rằng trên người hắn tất cả đều là vết thương, nhưng chỉ cần không có vết thương trí mệnh, vậy cũng ổn rồi.

Diệp Tiểu Mộc đi theo phía sau hắn, vừa rập khuôn làm theo, vừa không ngừng quan sát học tập, đây chính là một cơ hội học tập tuyệt hảo, hắn sẽ không bỏ qua.

Đột nhiên Diệp Thiếu Dương quay đầu nói với hắn: "Một hồi nữa Minh Hà Lão Tổ lên đây, ngươi tới giúp ta!"

Diệp Tiểu Mộc ngơ ngác gật đầu: "Con không sợ, nhưng mà thực lực của con... chỉ làm cản trở cha."

"Ngươi làm theo lời ta bảo là được."

Diệp Thiếu Dương cũng kêu Vương Tiểu Bảo đến, dặn dò một phen, hai người nhớ kỹ, sau đó ba người cùng nhau giết địch.
Bình Luận (0)
Comment