Chương 3547: Xi Vưu Trọng Sinh (16)
Chương 3547: Xi Vưu Trọng Sinh (16)Chương 3547: Xi Vưu Trọng Sinh (16)
Sau khi ba người xung phong liều chết một trận không ít tà vật đã bị chết, cục diện cũng ổn định lại.
Biểu hiện của ba người —— nhất là biểu hiện của Diệp Thiếu Dương, đã cổ vũ mạnh mẽ những pháp sư ở đây, dưới sự hiệu triệu của các tổ trưởng, mọi người triển khai phản kích, giết sạch tà vật tàn dư.
"Cuối cùng cũng kết thúc!"
Có người bắt đầu hoan hô chúc mừng.
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại nói rằng: "Ai nói với ngươi đã kết thúc rồi, chiến đấu chỉ vừa mới bắt đầu."
Nói xong, hắn hướng mặt tới đập chứa nước, đang nỗ lực điều tức khôi phục, đột nhiên hắn nhớ ra điều gì đó, quay đầu nhìn Tạ Vũ Tình.
"Làm sao vậy?"
Tạ Vũ Tình phát hiện nhãn thần hắn có điều gì đó không đúng, mơ hồ nghĩ đến điều gì, trong lòng chấn động mạnh một cái, lấm lét nhìn trái phải, quả nhiên không thấy bóng dáng Tuyết Kỳ, trong lòng càng lo lắng hơn, muốn mở miệng hỏi Diệp Thiếu Dương, lại không dám, rất sợ nghe thấy tin tức mình sợ nhất kia.
"Tuyết Kỳ đâu?" Rốt cục cô vẫn phải run rẩy lên tiếng hỏi.
Diệp Thiếu Dương lộ ra một nụ cười thảm.
"Cô ấy đã hy sinh, cũng giải thoát rồi."
Tạ Vũ Tình thất thần, sắc mặt từ từ trở nên trắng bệch,"Chắc chắn... không có khả năng khác sao?"
"Ta tận mắt thấy, cô ấy giải thoát rồi." Chí ít, trước khi chết cô ấy đã được là chính mình.
Tạ Vũ Tình ngồi chồm hổm dưới đất, hai tay bụm mặt, thất thanh khóc rống lên.
"Tranh thủ vẫn còn thời gian, ngươi qua bên đó với mẹ đi." Diệp Thiếu Dương quay đầu nói với Diệp Tiểu Mộc, phát hiện thằng bé cũng đang rơi lệ đầy mặt.
Đó là tiểu a di đã cùng sống với mình mười mấy năm a.
Nhất là Tạ Vũ Tình bận rộn công việc, phần lớn thời gian đều là Tuyết Kỳ sống cùng hắn, ngay từ đầu là a di, sau lại là tỷ tỷ, sau cùng cô giống như là muội muội vậy. Hai người cùng nhau tranh xem tivi, cùng nhau chơi game, cùng nhau ăn kem, hồi mười lăm tuổi hắn bỏ nhà ra đi, tới quán game trốn hai ngày, vừa mệt vừa đói, cuối cùng là Tuyết Kỳ tìm hắn về, đưa hắn đi tắm đi ăn, dẫn về nhà...
Địa vị của Tuyết Kỳ ở trong lòng hắn, cũng giống như Tạ Vũ Tình, đều là thành viên trong một gia đình.
Vậy mà... sẽ không còn được gặp lại nữa.
Trong lòng Diệp Tiểu Mộc dâng lên nỗi bi thương cực lớn, cảm giác không còn được gặp lại nhau, chèn ép tới nỗi hắn không thở nổi.
Diệp Thiếu Dương một tay đặt lên trên bả vai hắn, nói rằng: "Ngươi là một nam tử hán, kiên cường một chút được không, đi an ủi mẹ ngươi đi."
Diệp Tiểu Mộc thẩn thờ đi tới bên Tạ Vũ Tình, ngồi xổm trước mặt cô, Tạ Vũ Tình ôm hắn, hai mẹ con ôm đầu khóc rống lên.
Diệp Thiếu Dương lằng lặng nhìn bọn họ, nói với Vương Tiểu Bảo ở bên cạnh: "Ngươi nói xem, nếu như một người không ngừng nhìn thấy người thân qua đời, trong lòng có phải sẽ càng ngày càng cứng rắn?"
Vương Tiểu Bảo sửng sốt một chút, lẩm bẩm nói: "Có lẽ... là như thế?"
"Không, ngược lại mới đúng, sẽ là lần sau đau khổ hơn lần trước, bởi vì khi người đang đau khổ, sẽ càng thêm nhớ lại những thống khổ trước đây, sau đó chung vào một nỗi đau." Hắn hít sâu một hơi, nói rằng: "Phật môn và Đạo môn có một câu trả lời hợp lý, là hiểu thấu đáo sinh tử sẽ lên một tầng cảnh giới khác. Thế nhân đầu tưởng đã hiểu thấu đáo sinh tử của mình, nhưng sinh tử của mình làm sao hiểu thấu đáo, trừ phi là như Đạo Phong chém tam thi còn có Phật môn niết bàn các ngươi, loại sự tình này không thể cầu được. Để thực sự hiểu thấu đáo sinh tử, là người thân bên cạnh mình, chỉ có trải qua nỗi bi thống mất đi người thân, người mới có thể lĩnh ngộ rất nhiều thứ, bất kể là pháp sư hay là người thường, đều giống nhau. Như là một lần rửa tội, ừ... lễ rửa tội thống khổ nhất, nó sẽ khiến ngươi trở nên càng cường đại hơn. Nhưng cường đại, không có nghĩa là không có bi thống."
Hắn nở nụ cười khổ với Vương Tiểu Bảo,"Đây mới là minh giác sinh tử mà Phật môn các ngươi nói tới, đại triệt đại ngộ, đáng tiếc mấy nghìn năm qua, thiền tông vẫn luôn sai ở điểm này."
Vương Tiểu Bảo tâm tư thông minh, lĩnh ngộ được một ít từ những lời nói của hắn, gật đầu nói: "Đa tạ Nhị thúc, nhưng con tình nguyện không cần hiểu thấu đáo như vậy."
"Khi sự tình phát sinh, không thể theo ý ngươi. Những chuyện ngươi ó thể tt chủ. đầu không nhải là những chuyên bỉ thếng nhất " Diệp Thiếu Dương không nói gì nữa, hắn nói với Vương Tiểu Bảo nhiều như vậy, cũng không riêng gì chỉ dẫn hậu bối, mà là... Hắn cần phải làm gì đó để thay đổi sức chú ý, khôi phục lại tâm trạng đang đau đớn.
Hắn không ở bên Tuyết Kỳ nhiều năm, nhưng dù sao Tuyết Kỳ cũng là người của bọn họ, cũng là thành viên Tróc Quỷ Liên Minh (cũng không phải là thanh viên vô tổ chức vô kỷ luật), cái chết của cô cũng khiến cho Diệp Thiếu Dương cảm thấy đáng tiếc vô cùng, người của Tróc Quỷ Liên Minh từng người một ra đi, đây là chuyện hắn sợ nhất.
Không chỉ mẹ con Tạ Vũ Tình đang khóc, hiện trường vẫn có rất nhiều mọi người đang vừa khóc vừa dọn dẹp thi thể bên bờ.
Đã chết rất nhiều người.
Những người sống sót này, hết thẩy đều có đồng môn sư huynh đệ hoặc bạn thân thậm chí có phụ tử huynh đệ tỷ muội cùng đến đây... rất nhiều người đang chịu đựng nỗi đau khổ mất đi người thân giống như mẹ con Tạ Vũ Tình vậy, những người còn lại cũng bị lây theo, ai nấy đều thần tình buồn bã.
Bầu không khí hiu quạnh mà bi thương.
"Ta là thiên sư thủ nhân gian, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, đạo sinh lưỡng nghỉ xuất âm dương, thần kiếm đảo qua vạn trượng mang! Lục đinh lục giáp thường triệu hoán, trước điện Minh vương hiển thần quang..."
Không biết ai lớn tiếng ngâm lên Thiên sư ca, khi đọc đến đoạn thứ hai, rất nhiều người bắt đầu cùng nhau đọc theo, bài Thiên sư ca này là của phái Mao sơn, nhưng nhờ có Diệp Thiếu Dương, bài hát này cũng nổi danh theo, người trẻ tuổi người đều từng nghe qua, người người đều thuộc.
Nhưng mà cho tới hôm nay, rất nhiều người ở đây mới chính thức hiểu ý nghĩa bài hát này, mới lý giải Diệp Thiếu Dương cách bọn họ bao xa —— hắn rất cường đại, mạnh mẽ đến không thể tưởng tượng nổi, một tay có thể trấn áp toàn bộ Pháp Thuật Giới.
Nhưng càng để cho bọn họ kính nể thậm chí sùng bái chính là ý chí chiến đấu và tín niệm, còn có tỉnh thần hy sinh của hắn.
Sau cùng mọi người cùng nhau cao giọng hát lên Thiên sư ca, tiếng hát bi tráng thế nhưng tràn đầy quyết tâm và tín niệm.
Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn những người tuổi trẻ này, lần đầu tiên cảm giác cách bọn họ rất gần.
"Tiểu Mộc, con đi đi, mẹ không sao... Đi đến chỗ cha con, mọi người cùng nhau chiến đấu, báo thù cho dì Tuyết Kỳ của con!" mặt Diệp Tiểu Mộc.
Bị cô thúc giục lần nữa, Diệp Tiểu Mộc trở về bên cạnh Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương xoa xoa đầu của hắn, cũng không nói gì.
Diệp Tiểu Mộc cũng không nói gì, ánh mắt kiên nghị đã nói rõ tất cả.
Hắn đã trưởng thành.
Hắn đã lĩnh ngộ sinh tử, dù cho chỉ là ở cảnh giới nông cạn nhất.
Có đôi khi trưởng thành chỉ là chuyện trong nháy mắt. Nhưng có vài người cả đời cũng không có cơ hội như vậy.
Lúc này, đập chứa nước tĩnh lặng bắt đầu gợi lên gợn sóng, dòng nước nhanh chóng di động về một phương hướng, tạo thành một xoáy nước to lớn, nếu như từ trên cao nhìn xuống, có thể nhìn thấy trung gian đen kịt như mực, sâu không thấy đáy.
Khí âm hàn trước đó bị xua tan đi một lần nữa phát ra ngoài, nhanh chóng chiếm cứ nửa bầu trời, như mây đen che khuất bầu trời vậy, so với trước đó trình độ còn mạnh mẽ hơn gấp mấy lần.
Quyết chiến sắp bắt đầu!
Diệp Thiếu Dương quay đầu nói với mọi người rằng: "Tuy rằng ta biết lời này nói ra rất tổn thương, nhưng các ngươi phải đi thôi, chí ít rời xa phạm vi khí âm hàn, không phải ta khinh thường các ngươi, các ngươi ở lại chỗ này, tất cả đều sẽ chết... Ngày hôm nay không phải là lúc để quyết chiến, chỉ có bảo tồn thực lực, tương lai mới có cơ hội lật ngược thế cờ."