Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3541 - Chương 3548: Xi Vưu Trọng Sinh (17)

Chương 3548: Xi Vưu Trọng Sinh (17) Chương 3548: Xi Vưu Trọng Sinh (17)Chương 3548: Xi Vưu Trọng Sinh (17)

Minh Hà Lão Tổ mặc dù hơi trẻ trâu, nhưng dù sao cũng là một trong vài người mạnh nhất trong tam giới —— người giữ vị trí thứ ba, Hữu Quân Hình Thiên tám phần mười đều không phải là đối thủ của hắn.

Chênh lệch thực lực quá lớn, không có gì có thể bù đắp được.

Trước đó có rất nhiều tiểu quái, bọn họ vẫn có thể đối phó, đoàn người hai mặt nhìn nhau, tuy rằng đều rất không cam lòng, nhưng hiểu rõ Diệp Thiếu Dương nói đúng, lúc này một người đứng ra nói với mọi người: "Như vậy đi, trước tiên chúng ta rời xa một chút, tránh gia tăng gánh vác cho Diệp thiên sư bọn họ, cũng có thể giảm thiểu thương vong, trước tiên quan sát tình thế, nếu như đến lúc đó có việc gì cần chúng ta, chúng ta có đi liều mạng cũng không sợ."

Mọi người đều biểu thị tán thành, vì vậy mấy tổ trưởng mang theo mọi người cùng nhau lui về phía sau đến bên ngoài khí âm hàn, khẩn trương chờ đợi.

"Nếu như thất bại... sẽ như thế nào?" Vương Tiểu Bảo nhìn vòng xoáy to lớn nơi đập chứa nước, đột nhiên nói rằng.

"Sẽ chết." Diệp Thiếu Dương nói.

"Sặc, con không nói chúng ta, con muốn nói... Nhân gian sẽ như thế nào?"

"Gần như toàn bộ sẽ xong đời."

Vương Tiểu Bảo còn đang suy nghĩ toàn bộ xong đời là ý gì, ở chính giữa xoáy nước nhất, một con vật to lớn chậm rãi dâng lên.

Con nhận to lớn.

Xác ngoài màu vàng kim được khí âm hàn đen kịt bao phủ phát ra ánh sáng đỏ lóng lánh quỷ dị, trong khoảnh khắc khi nhìn thấy nó, ngoại trừ Diệp Thiếu Dương, trong lòng tất cả mọi người đều rùng mình, cảm nhận được một loại cảm giác áp bức khó có thể gọi tên.

Có người nói, bất luận tiểu động vật gì cho dù từ khi được sinh ra chưa nhìn thấy con cọp con báo, nhưng khi thực sự nhìn thấy cũng sẽ sợ đến không dám nhúc nhích, đây là nỗi sợ hãi đã được khắc sâu vào trong bộ gien, có lẽ gọi là trời tính.

Lúc này đây cảm giác áp bức những pháp sư đang cảm nhận được cũng tương tự như vậy, tuy rằng không khoa trương đến thế. Tạ Vũ Tình là người thường, lại chỉ có thấy được một chùm ánh sáng đỏ quỷ dị, hầu như không nhìn thấy trong đó có hình thái gì cụ thể. Minh Hà Lão Tổ... Đây là Minh Hà Lão Tổ.

Trong khoảng thời gian ngắn tiếng hít thở sâu liên tiếp vang lên, rất nhiều người ở đây đều dùng phương thức này để cân đối cảm giác áp bức trong nội tâm.

Sau khi Minh Hà Lão Tổ xuất hiện, xoáy nước từ từ co rút lại, tạo thành một đóa hoa sóng to lớn, nâng đỡ phía dưới thân thể hắn.

Mặc dù là một con con nhện to lớn, nhưng ở vị trí đôi mắt lại mọc ra một đôi mắt giống như nhân loại, chỉnh thể nhìn qua vừa đáng sợ vừa quỷ dị.

"Ta còn tưởng là ngươi đã chạy thoát."

Từ trong miệng con nhện to lớn phát ra giọng nói hơi già nua.

"Nếu ngươi không lên thì ta thực sự đã đi rồi."

"Nếu như cả nhân gian đều mất, ngươi định trốn đi đâu?"

Một câu nói khiến mọi người sợ hãi trong lòng, hắn nói vậy là muốn... hủy diệt toàn bộ thế giới?

"Nhưng mà, ngươi cũng đã mang đến cho ta một bất ngờ nho nhỏ, tốt."

Nói xong câu đó, nửa người trên của con nhện to lớn đột nhiên đứng lên, trong quá trình này thân thể cũng đang không ngừng co rút lại, nhưng từ từ vươn cao, sau cùng trở thành một người to lớn, thân cao ít nhất mười mấy thước, mặt vàng lưng còng, mặc kiểu trang phục thư sinh cổ đại, nhìn bề ngoài thì rất bình thường, nhưng mà một người to lớn như vậy đứng ở trước mặt, tự nhiên sẽ có cảm giác bễ nghễ thiên hạ.

Từ trên xuống dưới người hắn phủ một tầng kim quang, khiến cho hắn nhìn sơ có vẻ hư huyễn, hơi giống như là nhân vật hình tượng phỏng theo 3D trong phim ảnh, hắn đứng ở trên mặt nước như vậy, giống như một pho tượng cự thần, đứng sát bên nhìn Diệp Thiếu Dương và đám pháp sư đứng phía sau cách hắn không xa, nhãn thần không hề gợn sóng.

Một đạo linh quang từ trong đám người bắn ra, bay về phía đầu của người khổng lồ, là một kích súc lực của một pháp sư, đương nhiên không mong có thể làm được gì Minh Hà Lão Tổ, chỉ là muốn thử thực lực của hắn.

Mắt thấy linh quang như mũi tên phóng tới, Minh Hà Lão Tổ giơ lên một tay, không phải ngăn trở, mà là tay không bắt lấy đạo linh quang này, sau đó nhẹ nhàng run run, xoa nắn thành hình dạng một thanh kiếm.

Mọi người hoảng sợ.

Linh khí là thứ không sờ được, là đồ vật hư không, tựa như ánh sáng giải hoặc bắn ngược lại linh quang đối thủ thi triển vân vân, nhưng giống như là bát nước đã đổ đi, linh quang một khi đã đi ra ngoài, cho dù là người làm phép bản thân cũng hầu như không có biện pháp khống chế tiếp sau, chớ đừng nói chỉ là đối thủ, nếu không quy tắc Pháp Thuật Giới gần như phải tẩy bài một lần nữa.

Mọi người ở đây, bao gồm cả Diệp Thiếu Dương, đều là lần đầu tiên thấy có người có thể nắm lấy linh quang hư vô mờ mịt, chấn động về hiệu quả thị giác thực sự quá mạnh mẽ, quả thực làm cho người ta hoài nghỉ quan niệm pháp thuật mình tu luyện rất nhiều năm. Cảm giác này giống như là một nhà vật lý học làm nghiên cứu cả đời, đột nhiên có một ngày có người có thể không dựa vào ngoại lực mà bay lên trời...

Làm màu đã xong, Minh Hà Lão Tổ cũng không dài dòng nữa, cầm chuôi "Kiếm quang" trong tay chém xuống đầu Diệp Thiếu Dương—— trong mắt hắn chỉ có Diệp Thiếu Dương, những người còn lại với hắn mà nói gần như là lũ kiến hôi, căn bản không có ham muốn động thủ.

Diệp Thiếu Dương rút kiếm phản kích, khó khăn lắm mới ngăn trở được kiếm quang, một trận âm phong do kiếm quang mang tới cũng lung tung thổi ngã rất nhiều người ở phía sau hắn.

"Hai người các ngươi, rút kiếm!"

Diệp Thiếu Dương nỗ lực hướng về Minh Hà Lão Tổ để phòng ngự, ở chỗ sâu trong thần thức dặn dò Diệp Tiểu Mộc và Vương Tiểu Bảo.

Hai người rút kiếm chuẩn bị kỹ càng.

Diệp Thiếu Dương kiên trì chỉ chốc lát, cuối cùng vẫn không chịu nổi thế tiến công, thi triển Lăng không bộ tránh né công kích.

Minh Hà Lão Tổ đứng bất động, chỉ là phất tay tiến công, trong lúc giở tay nhấc chân, ở trong đập chứa nước nhấc lên sóng to gió lớn, dư ba bão táp, các pháp sư không dám tới gần, liên tục lui về sau.

Vốn dĩ bọn họ ôm dự định thấy chết không sờn, sau đó bỉ ai phát hiện, cho dù bọn họ nguyện ý hy sinh tính mệnh, đối với cục diện chiến đấu cũng không làm được bất luận cống hiến gì, căn bản không phải là đối thủ cùng một vị diện, cũng chỉ có thể tận lực né tránh, không làm cản chân Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương cũng không phải đối thủ của Minh Hà Lão Tổ, bản thân vẫn luôn tự hào về Lăng không bộ, lại có thể bị Minh Hà Lão Tổ dễ dàng phá giải, liên tục ba lần ở giữa không trung bắt được hắn, đánh bay ra ngoài.

Cũng may hắn cũng không phải quá non kém, gặp thời thoát khốn, cuối eùna ñna không thu thưưtng auá năng. vẫn đang đi vòng vèo kiêt lưc tránh né công kích.

Thân thể quá mức cao to dù sao cũng ảnh hưởng tốc độ, Minh Hà Lão Tổ hiển nhiên là không bằng lòng cứ như vậy hao tổn đến chết Diệp Thiếu Dương, vì vậy dứt khoát thu nhỏ lại vóc người, trở lại vóc dáng tương tự một người bình thường, cầm trong tay kiếm quang, cùng Diệp Thiếu Dương chiến đấu.

Hắn không biết bất cứ kiếm chiêu gì, cũng không có pháp thuật gì phức tạp, thế nhưng sức lực hơn mười đánh một, hắn chỉ cần bình tĩnh nhàn nhã tiến công, Diệp Thiếu Dương nhanh chóng không còn lực chống đỡ.

"Lão Tôn, kỳ thực ta rất khinh thường ngươi."

Sau một lần bị đánh bại, Diệp Thiếu Dương vô cùng miễn cưỡng tránh thoát một lần truy kích đủ để trọng thương chí tử, nhảy dựng lên nói với Minh Hà Lão Tổ.

Minh Hà Lão Tổ cười cười đi tới, trong miệng nói rằng: "Để ta xem biện pháp kéo dài thời gian này của ngươi có thể sử dụng mấy lần."

"Lần này không phải là kéo dài thời gian, dù sao ta cũng sắp chết rồi, ngươi dù sao cũng phải để cho ta nói xong."

Minh Hà Lão Tổ "À?" một tiếng.

"Ngươi kém xa so với Quỷ Vương, thật đó."
Bình Luận (0)
Comment