Chương 3552: Thiên Mệnh? (1)
Chương 3552: Thiên Mệnh? (1)Chương 3552: Thiên Mệnh? (1)
Vốn dĩ Đạo Phong muốn tìm hắn học tập Thiên hải thuật, sau lại hai người thương lượng kế hoạch, sẽ do Đạo Phong ra vẻ để thu hút sự chú ý, kỳ thực người làm phép thực sự chính là Trần Hiểu Húc.
Trần Hiểu Húc đã vào sơn động từ trước, sau đó luôn ở đây làm phép với Xi Vưu, vừa dọn sạch lệ khí trong cơ thể hắn, vừa đánh dấu thần hồn... Xi Vưu không phải là sinh linh thông thường, mặc dù hắn đang trong cơn ngủ mê, nhưng muốn làm những thay đổi này đối với thần hồn cũng là chuyện cực kỳ không dễ dàng, cho nên quá trình này dây dưa hai ba ngày, cơ bản đã làm xong, chỉ còn có một chút chưa xong, nhưng hắn quan sát thấy Đạo Phong không kiên trì nổi, phải sớm gọi Xi Vưu tỉnh lại, chỉ mong... chút lệ khí tàn dư này sẽ không xảy ra vấn đề gì.
"Cung Tử!"
Đạo Phong quát to một tiếng vọt tới, thân thể va chạm vào Âm dương bổn nguyên lực, cũng lập tức bốc cháy lên.
Lúc này Dương Cung Tử ném ra một sợi dây đai nhỏ màu trắng cho hắn, mở rộng ra vô hạn, bao lấy toàn thân đạo phong, ngăn cách hỏa diễm.
Hỗn thiên lăng, đây là Tiên Thiên pháp khí, hỏa diễm gì cũng không đốt hủy được.
"Ngươi ở đây không giúp được gì, đi tìm Thiếu Dương... để cho bọn họ nhanh chóng tới đây, nhanh lên... Dương Cung Tử khuyên nhủ Tiểu Cửu đang định xông lên, trong giọng nói lộ ra thống khổ và suy yếu.
Tiểu Cửu cắn môi, lẩm bẩm nói: "Mọi ngươi bảo trọng..."
Xoay người bỏ trốn thật nhanh.
Phải có người chạy trở về, nói cho bọn Diệp Thiếu Dương biết chuyện đã xảy ra, hy vọng... ba người bên Đạo Phong có thể chịu đựng được.
Vô Cực Quỷ Vương không có thời gian đuổi theo cô, cũng không cần thiết đuổi theo, chỉ dựa vào đạo kết giới tầng ngoài nhất, căn bản không phong ấn được một Cửu Vĩ Thiên Hồ như cô.
Ngay trong nháy mắt Tiểu Cửu rời đi, Dương Cung Tử dùng lực, Hỗn thiên lăng bọc lấy Đạo Phong thảy qua Vô Cực Quỷ Vương.
"Đạo Phong, muội biết huynh đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý hy sinh, chỉ là lúc này đây hãy để muội..."
Trong hừng hực liệt hỏa đốt cháy, thân thể Dương Cung Tử từng một chút héo rút, bị đốt thành dịch thể màu xám trắng. nghĩa hơn nhiều so với muội... Động thủ đi, không được để cho muội chết vô ích."
Cô buông lỏng Hỗn thiên lăng.
Đạo Phong quay đầu nhìn cô.
Nếu như ở trong phim truyền hình, màn này nhất định là một pha quay chậm, hình ảnh có thể dừng lại mười mấy phút, sau đó hai người có thể nói ra một mớ những lời bày tỏ tình cảm, nhưng trong hiện thực tất cả không còn kịp nữa.
Đạo Phong phải quyết định trong nháy mắt, hắn không thể quay đầu lại, nếu không chẳng những không cứu được Dương Cung Tử, ngay cả bản thân cũng phải chết theo.
Hắn không thể để cho Dương Cung Tử chết vô ích.
Hắn tung người bay tới Vô Cực Quỷ Vương gần trong gang tấc.
Dương Cung Tử bay đến phía trên đỉnh đầu hắn, vì hắn cố hết khả năng ngăn trở Âm dương bổn nguyên khí tức.
"Đạo Phong, lần này muội sẽ không hồn phi phách tán, muội sẽ để một chút chân linh bám vào Hỗn thiên lăng, năm trăm năm sau, muội sẽ tụ linh sống lại, huynh chờ muội..."
Năm trăm năm, biển xanh hóa nương dâu.
Đạo Phong hét lớn một tiếng, trong nháy mắt hai mắt đầy máu, một thân tu vi bạo phát, hóa thành ngọn lửa màu đen, ngưng tụ trên Đả thần tiên trong tay.
Giống như một chỉ Ma thần thượng cổ đạp nát hư không, hai tay hắn cầm lấy Đả thần tiên, đánh về phía đỉnh đầu Vô Cực Quỷ Vương.
Vô Cực Quỷ Vương giơ ngón tay về hướng hắn, càng nhiều Âm dương bổn nguyên lực hơn vọt tới, ở trước người hắn tạo thành một cơn lốc đáng sợ.
Lực bạo phát một lần cho xong của Đạo Phong không ngừng đột phá tầng tầng cản trở, không ngừng tiếp cận Vô Cực Quỷ Vương.
Vốn dĩ hắn muốn hy sinh lực lượng của pho thần thi sau cùng, để làm bị thương nặng Quỷ Vương, muốn giết Quỷ Vương dĩ nhiên là không làm được, nhưng có thể ảnh hưởng y làm phép, để Trần Hiểu Húc tranh thủ thời gian gọi tỉnh lại Xi Vữưu —— về phần có thể tranh thủ đến bao lâu, có đủ hoàn thành nhiệm vụ hay không, cái này phải xem ý trời.
Không ngờ tới Dương Cung Tử đã lựa chọn trước mình một bước.
Đạo Phong muốn trước khi động thủ sẽ nói lời từ biệt cùng Dương của mình, cho nên nói lời từ giả, còn có chút thắc mắc sao cô không ngăn trở bản thân, hắn chưa từng nghĩ đến, cô đã dự định sẽ thay mình hy sinh...
Âm dương bổn nguyên khí kiên cố không gì phá được, nhưng để tụ lại cần phải có thời gian nhất định, nếu như Đạo Phong bay tới từ vị trí ban nãy đặt chân, trên đường cũng sẽ bị hao hết pháp lực.
Dương Cung Tử dùng cái chết của cô, để đối lấy đoạn cự ly sống chết này cho Đạo Phong —— nhưng mà cũng chỉ hơn hai mươi mét, Đạo Phong xuất thủ, Đả thần tiên trong nháy mắt phá vỡ Âm dương bổn nguyên khí, hầu như đánh lên trên người Vô Cực Quỷ Vương.
Oanh...
Đả thần tiên đụng vào tầng bên trong nhất của Âm dương bổn nguyên lực, sinh ra một cỗ ba động cường đại đến không cách nào hình dung được, toàn thân Đạo Phong cơ hồ bị xé nát, bay về phía sau, trực tiếp đập vào một khối nham thạch, toàn thân trọng thương.
Trong nháy mắt khi hắn bay ra ngoài, hắn bắt được dãi khăn lụa màu trắng —— Hỗn thiên lăng, Dương Cung Tử đã chết, một chấm chân linh bám lên trên cây thần khí, được Đạo Phong coi như trân bảo nắm trong tay.
Vô Cực Quỷ Vương không đuổi giết hắn, mà là cúi đầu nhìn tay trái của mình, một vết thương dài nhỏ xuất hiện ở lòng bàn tay y, vẫn lan tràn tới trên cổ tay.
Máu đỏ tươi chảy ra.
"Ngươi là người đầu tiên trong tam giới làm ta bị thương..."
Vô Cực Quỷ Vương tự lẩm bẩm, từ dưới đất nhặt lên Đả thần tiên của Đạo Phong.
Thần khí này ở trong tay y bị kích phát ra quang mang cực kỳ sặc sỡ tựa như phỉ thúy vậy.
Vô Cực Quỷ Vương tay cầm Đả thần tiên, đi tới hố đá trước đó Đạo Phong đập người xuống tạo thành, tùy ý cắm nghiêng Đả thần tiên vào kế nứt của tảng đá, gọi vói vào bên trong: "Trừ phi có kỳ tích xảy ra, bằng không sẽ vĩnh viễn ngủ ở trong đó."
Hắn xoay người, đi tới quan tài.
Trần Hiểu Húc còn đang làm phép.
Trước đó Đạo Phong đánh nát Âm dương bổn nguyên lực, bên kia hắn cũng cảm giác thư thái rất nhiều, đang tranh thủ thời gian gọi tỉnh lại Xi Vưu —— Xi Vưu đã tỉnh, nhưng thần sắc có chút đần độn, đứng ở trong quan tài vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên vẫn còn thiếu sót điều gì. cũng là cảm thán không thôi, đây cũng là lần đầu tiên y nhìn thấy vị chiến thần thượng cổ này —— còn là chiến thần số một. Chỉ bằng phán đoán trực quan, y đã xác định vị trước mắt này có lực lượng không dưới bao nhiêu so với mình, ít nhất là ở cấp bậc của Minh Hà Lão Tổ.
Lập tức, y đưa mắt chuyển dời đến Trần Hiểu Húc đứng ở sau lưng Xi Vưu.
"Nếu như ngươi là Đại đế của Quỷ Vực kia, ngươi đã gọi hắn tỉnh lại lâu rồi."
Trần Hiểu Húc ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nói: "Nếu như ta là đại đế kia, còn phải gọi tỉnh hắn lại làm cái gì?"
"Cho nên, ta không biết vì sao ngươi khăng khăng giữ lại bị thịt này."
"Là hồ điệp mộng ta, hay là ta mộng hồ điệp? Theo ý của ngươi, kiếp này ta là một bị thịt, Âm ty mới là nhà của ta, nhưng trong mắt của ta, các loại trước đó đều là Pháp Tướng cùng hư vọng, kiếp này mới là bỉ ngạn a."
Vô Cực Quỷ Vương nghe được câu này, đứng lại, chăm chú suy tư, lập tức nói rằng: "Vẫn là ngươi đúng."
Y giơ tay trái lên, vết thương trên tay đã biến mất.
"Nếu như ngươi vì ấn chứng thiên mệnh mà đến, hiện tại ta giết ngươi, chính là thay đổi thiên mệnh?"
Trần Hiểu Húc nhìn y bình tĩnh nói: "Nếu như thiên mệnh chính là để cho ta chết ở trên tay ngươi thì sao?"