Chương 3553: Thiên Mệnh? (2)
Chương 3553: Thiên Mệnh? (2)Chương 3553: Thiên Mệnh? (2)
Y giơ tay trái lên, vết thương trên tay đã biến mất.
"Nếu như ngươi vì ấn chứng thiên mệnh mà đến, hiện tại ta giết ngươi, chính là thay đổi thiên mệnh?"
Trần Hiểu Húc nhìn y bình tĩnh nói: "Nếu như thiên mệnh chính là để cho ta chết ở trên tay ngươi thì sao?"
Vô Cực Quỷ Vương lần thứ hai trầm ngâm.
Trần Hiểu Húc cười nói: "Ngươi xem, ngươi cũng không biết cái gì là thiên mệnh, lại muốn chống lại thiên mệnh, không phải là nực cười sao?"
"Ta chỉ làm chuyện ta muốn làm, ta không bị thiên mệnh khống chế."
"Ta cũng đang làm chuyện ta muốn làm, ta lại cho rằng điều này thuộc về thiên mệnh, hai ta ai đúng?"
Vô Cực Quỷ Vương cúi đầu suy tư.
"Ta lại hỏi ngươi, nếu như thiên mệnh cho ngươi giết ta, vậy ngươi rốt cuộc giết hay là không giết?"
"Nếu như thiên mệnh cho ngươi phủ định tất cả, xây dựng lại chế độ, vậy ngươi làm hay là không làm?"
Trong lòng Vô Cực Quỷ Vương chấn động mạnh mẽ.
Cho tới bây giờ y chưa từng cân nhắc vấn đề này... Giả như, sự tình đúng theo như lời hắn, vậy mình giết hắn hay là không giết? Không giết hắn... Vậy không thể phủ định quy tắc hiện hữu để xây dựng lại trật tự tam giới, nhưng giết hắn, chẳng khác nào thuận theo thiên mệnh, bản thân rõ ràng vẫn luôn phản kháng thiên mệnh... Đó không phải là tự mình phản bội nguyên tắc bản thân vẫn một mực kiên trì?
Đây tựa hồ trở thành một nghịch lý.
Trong khoảnh khắc Vô Cực Quỷ Vương phân thần, đột nhiên, đôi mắt của Xi Vưu vốn đang trống rỗng đột nhiên hiện lên một đạo quang, thân thể cũng lúc lắc một chút.
Vô Cực Quỷ Vương vội vàng làm phép, Âm dương bổn nguyên lực ép thẳng tới.
Trần Hiểu Húc tung người một cái chạy ra ngoài động, vừa cởi áo khóa, không ngừng vỗ đập, dùng pháp lực đối kháng ăn mòn của Âm dương bổn nguyên lực đối với mình.
Vô Cực Quỷ Vương nhìn hắn một cái, vốn muốn đuổi theo, hơi do dự mêt chút rầi hỏ aua khâna nhải là không đuổi ki — Phanan Đê đai đế "phiên bản nhân loại" căn bản không phải đối thủ của y, y cũng rất muốn giết hắn để chấm dứt hậu hoạn, thế nhưng lúc này địch nhân lớn nhất là Xi Vưu.
Xi Vưu từ trong quan tài đứng thẳng lên.
Hắn có chút ngơ ngác nhìn bốn phía, tựa hồ hiểu rõ đây là nơi nào, đột nhiên, hắn cảm nhận được một lực lượng cực kỳ cường đại tràn đầy bên cạnh, đang áp bách bản thân, bản năng bắt đầu phản kích.
Phương thức hắn phản kích rất đơn giản, cả người phóng xuất ra một hỏa diễm màu xanh biếc, đốt cháy Âm dương bổn nguyên lực, chung cực lực lượng trong Tam giới hầu như không người nào có thể ngăn cản nổi, thế mà đã bị hắn chặn lại.
"Quỷ Vương, Xi Vưu vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, một khi hắn thức tỉnh, ngươi căn bản không vây khốn được hắn, ngươi muốn có nhân gian, nhưng không biết nhân gian lúc đó là của ai đâu?"
Tiếng nói của Trần Hiểu Húc từ bên ngoài huyệt động truyền đến.
Xi Vưu... Đây chính là thượng cổ chiến thần từng tranh thiên hạ cùng Hiên Viên thượng đế, đứng đầu Cửu Lê a.
"Ngươi nên biết làm thế nào, nếu như không biết, ta sẽ gợi ý cho ngươi, gọi mấy đồng bọn của ngươi đến đây hết, Xi Vưu chính thức thức tỉnh đại khái cần nửa giờ nữa, thời gian chắc là đủ..."
Giả như Vô Cực Quỷ Vương có phổi, nghe nói như thế phỏng chừng phải tức đến nổ phổi, các ngươi lại dám cứu tỉnh hắn, đẩy cục diện rối rắm cho ta?
Cái này kỳ thực cũng không có gì, chuyện đáng giận nhất là bọn họ rõ ràng rất quan tâm an nguy nhân gian, hiện tại lại chuồn mất, để một mình mình đối phó Xi Vưu... Bản thân biết rõ điểm ấy, lại không thể mặc kệ Xi Vưu.
một khi Xi Vưu chiếm được nhân gian, hình thành khí hậu, khả năng sẽ không còn là việc của riêng mình.
Nói đơn giản chính là: Y tình nguyện đối phó đám người Tróc Quỷ Liên Minh này, cũng không muốn đối phó nhân gian bị Xi Vưu nắm trong tay.
Bởi vì điều này, y phải thừa dịp Xi Vưu vẫn chưa hoàn toàn khôi phục thực lực, xử lý hắn trước đã. Dù cho làm như vậy giống như đang giúp cho bọn Diệp Thiếu Dương... Đây mới là điều khiến y khó chịu nhất.
Chỉ có nửa giờ...
Vâ Cưc Ouở Vương liếc mắt nhìn Yi VƯU mêt mặt †tăna manh Âm dương bổn nguyên lực của thế công đối phó hắn, một mặt truyền tín hiệu cho Minh Hà Lão Tổ và Hữu Quân vân vân. Cứ như vậy, toàn bộ kế hoạch đều bị quyết định, thế nhưng cũng không đoái hoài tới nữa, trước tiên phải đè được Xi Vưu rồi tính tiếp.
Răng rắc! Răng rắc!
Một trận tiếng vỡ vụn thanh thúy vang lên.
Minh Hà Lão Tổ mở mắt.
Cùng lúc đó, Diệp Thiếu Dương cả người run lên, nghiêng người ngã xuống.
"Ngươi lại có thể lĩnh ngộ được lực lượng vĩnh hằng thời gian... Đáng tiếc ngươi vẫn chưa thể hoàn toàn nắm trong tay, chỉ thiếu chút nữa, kết quả lại là vậy."
Minh Hà Lão Tổ nói xong, cố sức hít một hơi —— không phải là loài người, không cần hô hấp, hắn dùng phương thức này để hấp thụ linh lực trong không khí, để khôi phục tu vi.
Trước đó bị Diệp Thiếu Dương dùng lực vĩnh hằng thời không khóa kín, thiếu chút nữa toi mạng, sau cùng tuy rằng vượt qua được, nhưng tu vi cũng bị hao phí hơn phân nửa, hắn có mạnh mẽ bao nhiêu cũng không phải vĩnh động cơ, cho nên cần phải khôi phục một chút, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Một hơi thở của hắn tựa như nuốt trôi, thời gian duy trì lâu như thế.
"Tranh thủ hắn đang thổ nạp, mau lên đi!!"
Lúc này không thể để ý tới duy trì pháp trận gì nữa, Diệp Tiểu Mộc rút kiếm xông tới.
Vương Tiểu Bảo theo sát phía sau.
Những người còn lại cũng lục tục phục hồi tỉnh thần lại, cùng nhau xông tới.
Hiên Viên kiếm bổ một kiếm xuống đầu Minh Hà Lão Tổ, chém hắn từ trên xuống dưới tách thành hai đoạn, thân thể cấp tốc héo rút hòa tan.
Nhìn một vũng máu trên đất, bản thân Diệp Tiểu Mộc cũng có chút ngơ ngác, sẽ không dễ dàng như vậy chứ?
Quả nhiên, phía sau đột nhiên có người kêu lớn tiếng, Diệp Tiểu Mộc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong đám người phía sau cùng có thêm một con con nhện to lớn vô cùng, cả người đỏ bừng, đang bò qua từng chút một.
Nó há mồm phun ra tơ nhện, không phải là hướng về phía bọn họ, mà là hướng về phía bầu trời. Trong nháy mắt, tơ nhện đếm không hết trên không trung kết thành một tấm lưới lớn, rơi xuống.
Lưới rất to, phủ kín hai ba đỉnh núi gần đó, đừng nói những pháp sư bọn họ, đến ngay cả cảnh sát canh giữ ở gần đó cũng không thể chạy trốn.
Tất cả mọi người đều bị phủ kín.
Cũng may tơ nhện này không có độc, nhưng mà sau khi bị nhốt, lực khí toàn thân giống như đã bị hút mất, đến giãy giụa một chút cũng không làm được.
Con nhện to lớn phụt ra nọc độc màu xanh biếc, theo đường giăng của tơ nhện bắt đầu lan tràn khắp bốn phía.
Mấy pháp sư tiếp xúc với nọc độc đầu tiên đều bị hòa tan trong khoảng thời gian rất ngắn.
Mọi người tuyệt vọng cùng chờ đợi cái chết phủ xuống.
Ngay tại lúc lúc này, bầu trời xa xa sáng lên một quang cầu kim sắc — quang cầu này chỉ có bản thân Minh Hà Lão Tổ thấy được.
Đây là triệu hoán của Vô Cực Quỷ Vương đối với hắn.
Nếu như không phải là tình huống vạn phần khẩn cấp, Quỷ Vương sẽ không dùng loại tín hiệu này.
Lẽ nào hắn ở bên kia đã xảy ra sự cố gì?
Minh Hà Lão Tổ nhìn lướt qua những người đang bị mình vây khốn, thu mạng nhện lại, chui xuống dưới đất, rời đi thật nhanh.
Nếu là tình huống khẩn cấp, vậy một khắc cũng không có thể trì hoãn.
Hơn nữa kỳ thực chết sống của những người này với hắn mà nói đều không quan trọng, dù sao hắn đã đi tới nhân gian, muốn làm cái gì thì lúc nào làm cũng được, thật ra rất muốn xem thử Diệp Thiếu Dương đã chết hay chưa, nhưng không có thời gian.
Mạng nhện tàn dư mất đi linh lực chống đỡ, bị ánh dương quang chiếu tới, tất cả đều hòa tan.