Chương 3554: Thiên Mệnh? (3)
Chương 3554: Thiên Mệnh? (3)Chương 3554: Thiên Mệnh? (3)
Những người chưa chết đều được cứu.
Kết thúc rồi?
Một khoảng thời gian thật lâu sau, mọi người vẫn còn trong trạng thái ngơ ngác.
Diệp Tiểu Mộc là người đầu tiên phục hồi tinh thần lại, nhào tới bên cạnh Diệp Thiếu Dương, nắm lấy cổ tay cha, đưa linh khí vào kiểm tra thử, cảm tạ trời đất, hắn còn chưa có chết, chỉ là hơi thở trong cơ thể mong manh, kinh mạch bị chặt đứt vài đường... Nhanh chóng thôi khí quá cung giúp hắn chữa thương, Diệp Tiểu Mộc cũng tiến lên trước bắt lấy cánh tay kia hỗ trợ chữa thương.
Nhóm Tạ Vũ Tình lại gần, ngồi chồm hổm ở bên cạnh căng thẳng quan sát tình trạng của Diệp Thiếu Dương.
Chữa thương kéo dài nửa giờ, Diệp Tiểu Mộc lúc này mới buông tay của Diệp Thiếu Dương, cố sức phun ra một hơi thở, nhìn Tạ Vũ Tình gật đầu,"Yên tâm đi, cha con không chết được đâu."
Tạ Vũ Tình đang căng thẳng cuối cùng cũng được giải tỏa, đặt mông ngồi dưới đất, nhìn Diệp Thiếu Dương thì thào nói rằng: "Mẹ biết thừa cha con sẽ không chết, cha con là ai chứ, làm sao có thể chết được..."
Bỗng nhiên lại nghĩ đến điều gì, không kiềm chế được cảm xúc, hai hàng nước mắt chảy xuống,"Thế nhưng, Tuyết Kỳ đã chết rồi."
"Diệp tiểu thiên sư, chiến đấu thực sự kết thúc rồi sao?"
Một pháp sư trừng mắt nhìn Diệp Tiểu Mộc.
Diệp Tiểu Mộc gật đầu, tuy rằng không biết sau cùng Minh Hà Lão Tổ vì sao bỏ đi, nhưng chắc là sẽ không trở lại.
Mọi người bắt đầu tản ra, cùng nhau thu dọn thi cốt và di vật rơi lả tả trên bãi cát gần bờ, sau đó nhận diện thân phận của từng người trong đó.
Có thể lưu lại thi cốt rốt cuộc là tốt nhất rồi, rất nhiều thi cốt đều bị tà vật đánh nát, thảm hại hơn chính là bị nọc độc của Minh Hà Lão Tổ hòa tan đến mảnh vụn xương cốt cũng không còn...
Đây là một quá trình vô cùng tàn khốc. Sau cùng mọi người kiểm kê nhân số, phát hiện tổng cộng bị chết bảy mươi tám người, hơn một nửa số người bị thương...
Mọi người tâm tình đều chùng xuống, rất nhiều người còn khóc lên.
Diệp Tiểu Mộc tìm một nơi địa thế cao đứng lên trên, tâm tình nổi lên, nói với đoàn người nói rằng: "Đây là tổn thương trọng đại rất nhiều năm chưa từng xảy ra với Pháp Thuật Giới, chúng ta mất đi rất nhiều đồng bọn, còn có rất nhiều người bị thương, ta biết kết quả này rất thảm... Nhưng mà chúng ta đã thành công, chúng ta đã đánh thắng Minh Hà Lão Tổ —— "
Hắn đang nói tới đây thì bị một pháp sư cắt lời, hừ lạnh một tiếng nói rằng: "Vậy cũng là thắng sao, chúng ta đã chết nhiều người như vậy, sau cùng người ta phủi mông bỏ đi!"
"Nhưng chúng ta đã phong ấn kẽ nứt Ấm Thủy Hà, cũng giết sạch những tà vật, bức lui Minh Hà Lão Tổ, vậy là thắng rồi, chí ít chúng ta cũng đã làm được, chẳng lẽ ngươi nghĩ dựa vào những người như chúng ta có thể giết chết được Minh Hà Lão Tổ?"
Vương Tiểu Bảo nói: "Không sai chút nào, khi phát hiện đối thủ là Minh Hà Lão Tổ, thành thật mà nói lúc đó ta đã cảm thấy xong đời rồi, không nhìn thấy ánh trăng đêm nay rồi, nhưng sau cùng chúng ta đã thành công, đây là kết quả nhờ mọi người kiên trì phấn đấu, kết quả này các ngươi vẫn không hài lòng? Ta nói một lời không nên nói, nếu như không phải là Nhị thúc ta liều mạng chống lại, ngày hôm nay nào chỉ là hy sinh một phần tư, tất cả chúng ta đều sẽ chết, à, không riêng chúng ta, cả nhân gian có thể đều sẽ bị Minh Hà Lão Tổ thống trị, kết quả này các ngươi vẫn không hài lòng sao? Ít nhất là thắng thảm."
Không ít người đều gật đầu biểu thị tán thành.
"Mau nhìn đi, âm khí trên nước đang tản đi!" Chẳng biết pháp sư nào dẫn đầu hô lên một tiếng, mọi người đều đi tới bờ nước, nhìn thấy khí âm hàn vẫn quanh quẩn ở trên mặt nước đang tan biến, những khí âm hàn này đều đến từ Quỷ Vực, kẽ nứt bị phong ấn, Minh Hà Lão Tổ cũng bỏ đi, khí âm hàn mất đi đầu nguồn, tự nhiên sẽ phải nhanh chóng tản đi.
Kế tiếp là dưới nước.
Vùng nước vốn đang đen kịt đã từ từ thu nhỏ lại phạm vi, không được mấy phút, toàn bộ khí đen đều biến mất.
Tất cả khôi phục lại hình dáng lúc trước.
Nhìn mặt nước đã trở lại trong suốt như cũ, cảm giác thành tựu trước nay chưa từng có dâng lên trong lòng mọi người, đến lúc này bọn họ mới chậm rãi ý thức được, cuộc chiến đấu hôm nay, không phải là thất bại, mà là vinh quang của cả Pháp Thuật Giới, cũng là vinh quang cả đời của bọn hắn.
Diệp Tiểu Mộc nhìn đoàn người, nghĩ thầm, trận chiến này đã trở thành lễ rửa tội trên con đường trưởng thành của bọn họ, chỉ là chưa có hoàn toàn hiển hiện ra, cần bọn họ sau này trở về từ từ thưởng thức. Đương nhiên, bản thân mình cũng giống như vậy. Dưới sự chỉ huy của Vương Tiểu Bảo, mọi người bắt đầu thu thập di cốt, sau đó trở về lều trại điều tức khôi phục —— lỡ như Minh Hà Lão Tổ mà quay lại (tuy rằng khả năng không lớn), chí ít bọn họ còn có thể có chút khí lực để đối phó.
Một pháp sư trước khi rời đi đã đi tới bên cạnh Diệp Thiếu Dương đang hôn mê bất tỉnh, bái một cái thật sâu, rồi mới rời di.
Những người còn lại cũng đều học theo hắn, ai cũng cúi người chào Diệp Thiếu Dương.
Kinh qua trận chiến này, bọn họ đối với thực lực cũng như sự kiên trì, tín niệm khi làm pháp sư của Diệp Thiếu Dương đều bội phục sát đất
Rất nhiều người lúc này mới thật sự hiểu, bất kể là thiên tài Nguyên Thần hay là Kiến Minh, so sánh với Diệp Thiếu Dương đều là kém quá xa quá xa.
Hắn là vị vua tuyệt đối của Pháp Thuật Giới.
Sau khi những người này trở về, hiện trường chỉ còn lại có Diệp Tiểu Mộc một nhà ba người cộng thêm Vương Tiểu Bảo.
Tạ Vũ Tình chỉ huy Diệp Tiểu Mộc cùng đưa Diệp Thiếu Dương trở về lều trại, Diệp Tiểu Mộc và Vương Tiểu Bảo trước tiên thổ nạp khôi phục, sau đó tiếp tục chữa thương cho Diệp Thiếu Dương.
Sau hai chu thiên, kinh mạch trong cơ thể Diệp Thiếu Dương đều đã liên kết lại —— điều này cũng nhờ Diệp Thiếu Dương là Tiên Thiên linh thể, kinh mạch tổn thương có thể tự khôi phục.
"Hiện tại thúc ấy không sao rồi, sớm muộn gì cũng sẽ tỉnh." Vương Tiểu Bảo lau mồ hôi trên mặt nói.
"Cho anh ấy uống chút nước, mẹ thấy trên ti vi đều diễn như vậy, người bị hôn mê khi uống nước sẽ tỉnh." Tạ Vũ Tình vừa nói vừa tìm kiếm khắp nơi, sau cùng không tìm được nước, tìm được một chén thịt nạc trứng muối chưa ăn hết, không đợi Diệp Tiểu Mộc ngăn cản, cô đã rót vào trong miệng Diệp Thiếu Dương hai muỗng.
Diệp Thiếu Dương ho khan tỉnh lại.
"Con xem, biện pháp này của mẹ có tác dụng đó!" Tạ Vũ Tình vô cùng hưng phấn.
Chuyện đầu tiên Diệp Thiếu Dương làm sau khi tỉnh lạ—— chính là nôn ói, nôn hết rồi mở miệng hỏi mọi người vừa cho mình uống cái gì.
"Cháo loãng, thay cho nước, anh xem có tác dụng ghê." Tạ Vũ Tình vẫn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ. ngừng nhổ ra cặn dư trong miệng.
Diệp Tiểu Mộc sợ hãi nói: "Mẹ, cháo này hình như đã mấy ngày rồi, khi con tới nó đã ở nơi này..."
"Không phải là buổi trưa hôm nay ăn còn dư sao?" Tạ Vũ Tình vỗ vỗ ót,"Ôi mẹ quên mất, lều này... hình như chúng ta đến cắm lều sớm nhất, cháo này sợ là từ tuần trước, bên trong có thịt và trứng muối, thời gian một tuần, chắc là... không còn ngon nữa?"
Diệp Thiếu Dương vốn dĩ không sao, nghe xong lời này lại ói ra.
Tạ Vũ Tình ngượng ngùng chê cười,"Lúc đó em quên hết mọi thứ, dù sao ang cũng không tỉnh lại, nói rõ cháo này vẫn có tác dụng."
"Em đừng nhắc tới chén cháo này nữa được không?" Diệp Thiếu Dương khóc không ra nước mắt.
Vẫn là Diệp Tiểu Mộc hiếu thuận, đi tới lều sát tìm chút nước ấm cho hắn súc miệng, Diệp Thiếu Dương miễn cưỡng ngồi xuống, điều tức một chút, phát hiện đan điền và khí hải của mình gần như sắp vỡ vụn, vì vậy tự chủ thổ nạp một chu thiên, lúc này mới xem như thật sự lấy lại được một hơi thở.