Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3548 - Chương 3555: Thần Tiên Đánh Nhau (1)

Chương 3555: Thần Tiên Đánh Nhau (1) Chương 3555: Thần Tiên Đánh Nhau (1)Chương 3555: Thần Tiên Đánh Nhau (1)

Nhớ tới quá trình chiến đấu trước đó, Diệp Thiếu Dương cũng là cảm khái không thôi."Minh Hà Lão Tổ này thật lợi hại. Hắn quá khinh địch. Nếu không ta đã chết ở trong nước rồi."

Nhắc tới chiến đấu trong nước, mọi người không hẹn mà cùng nghĩ tới Tuyết Kỳ, lại trầm mặc một hồi.

Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ vai Diệp Tiểu Mộc, nói rằng: "Làm pháp sư đều phải đối mặt với những điều này, tương lai lỡ như ta chết, ngươi cũng không được quá bi thương."

"Cha sẽ không chết."

"Nói ngu, là người đều sẽ phải chết." Diệp Thiếu Dương nhún vai,"Hơn nữa ta cứ tìm đường chết như thế, sợ là sớm muộn gì cũng đột tử."

Diệp Tiểu Mộc có chút kích động nói rằng: "Không phải là cha tìm đường chết, cha đang cứu vớt nhân gian."

"Ta cũng không phải anh hùng siêu cấp."

"Anh hùng siêu cấp đều là giả, cha mới là chân thật, cha không thấy được trước đó những pháp sư này đối với cha tôn kính như thế nào đâu, một trận chiến này của cha thực sự chỉnh phục mọi người."

Diệp Thiếu Dương cười cười.

"Được rồi cha, Minh Hà Lão Tổ tại sao lại đột nhiên bỏ đi, nói thật, nếu như hắn không đi, tất cả chúng ta rất có khả năng đều sẽ bị giết sạch..."

"Không phải là 'Rất có khả năng', mà chắc chắn sẽ như vậy." Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một lát, nói rằng: "Ta cũng không biết vì sao hắn đột nhiên bỏ đi, ta nghĩ có lẽ có việc càng thêm cấp bách cần hắn phải đi xử lý."

Vương Tiểu Bảo nhíu nói rằng: "Có chuyện gì có thể gấp hơn chuyện này?"

Những lời này cũng đã nói ra suy nghĩ của Diệp Thiếu Dương, càng nghĩ hắn càng cảm thấy nếu quả thật có chuyện gì quan trọng hơn so với chuyện này, vậy sẽ là Đạo Phong bên kia, hoặc là phương diện chiến tranh Không giới xảy ra bước ngoặt gì.

Vừa định mở miệng nói, điện thoại di động trên người Tạ Vũ Tình đột nhiên vang lên, cô mò từ trong túi ra một chiếc điện thoại di động nhưng không phải, lại lấy ra một cái khác, nói với Diệp Thiếu Dương: "Là điện thoại của anh." loại vật dụng tùy thân cho Tạ Vũ Tình cất.

Lúc này ai lại gọi điện thoại cho mình?

Diệp Thiếu Dương tiếp nhận điện thoại di động, nhìn thấy là số lạ, cũng không suy nghĩ nhiều mà nghe máy.

"Thiếu Dương?"

Lại là giọng nói của Tiểu Cửu!

Diệp Thiếu Dương trong lòng giật mình, cũng không hỏi cô lấy đâu ra điện thoại, vội vàng đáp lại một tiếng.

"Anh không sao chứ Thiếu Dương? Em chạy một mạch mười mấy dặm mới tìm được người, mượn được cái điện thoại này... Anh hãy nghe em nói, xảy ra chuyện lớn, Xi Vưu bị Đạo Phong gọi tỉnh lại rồi."

Diệp Thiếu Dương giật mình đến nỗi thiếu chút nữa làm rớt điện thoại di động, cứng đờ ngay tại chỗ.

"Cung Tử... đã hy sinh, lúc em đi cô ấy còn sống, nhưng bây giờ... Hơn phân nửa là mất rồi, cô hy sinh bản thân để Đạo Phong tranh thủ thời gian."

Lại thêm một Tuyết Kỳ nữa!

Diệp Thiếu Dương ai thán trong lòng, đây không phải là trùng hợp, cũng không phải lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy.

Khi cùng lúc gặp phải đối thủ thực sự đánh không lại, hy sinh mình để đồng bọn tranh thủ thời gian, cơ hồ là lựa chọn duy nhất, đương nhiên, đây phải là quan hệ thân mật tới trình độ nhất định, bằng không ai nguyện ý vì cứu ngươi mà hy sinh bản thân?

Đáng tiếc Dương Cung Tử mới vừa phục sinh chưa được bao lâu, lại... Hắn đau khổ vì Dương Cung Tử và cũng vì thương cảm Đạo Phong.

"Sau đó thì sao, bên kia tình huống thế nào?" Diệp Thiếu Dương ném tâm tình bi thương mà hỏi.

Tiểu Cửu kể lại những gì trải qua mấy ngày nay, sau đó dự đoán chuyện gì sẽ phát triển tiếp sau,"Trần Hiểu Húc có thể đã gọi tỉnh lại Xi Vưu, thế nhưng cục diện thế nào em không biết, là Đạo Phong và Cung Tử kêu em trốn đi để thông báo với anh, Thiếu Dương, bây giờ anh phải nhanh chóng tới cứu trận, tuy rằng khả năng tới cũng đã chậm..."

"Anh biết rồi, em gửi định vị cho anh đi, em biết làm không, không biết thì tìm người làm giúp, sau đó em ở phụ cận chờ anh."

Diệp Thiếu Dương không lo lắng nơi Tiểu Cửu đang ở hẻo lánh thế nào, thời buổi này nơi nào có thôn làng đều có đường đi, cho dù không lái xe tới được thì cũng có thể đi bộ. Cúp điện thoại, Diệp Thiếu Dương kêu Tạ Vũ Tình nhanh chóng tìm cho mình một chiếc xe, vừa nói sơ qua tình huống với bọn họ.

Đoàn người đều khiếp sợ không thôi.

"Thân thể này của anh... Được rồi, em biết không cản được anh, Tiểu Mộc và Tiểu Bảo, hai đứa đi cùng anh ấy, Thiếu Dương bên này em cũng có nhiều việc, không thể nào đi cùng anh được."

Diệp Thiếu Dương gật đầu ưng thuận.

Tạ Vũ Tình dẫn bọn hắn cùng nhau rời khỏi lều trại, vốn định đến giữa sườn núi đi tìm người điều xe, kết quả nhìn thấy một đội thành viên cảnh sát đang đi xuống, song phương gặp mặt, ánh mắt bọn họ nhìn Diệp Thiếu Dương đơn giản là ngưỡng mộ.

Bởi vì khí âm hàn vây quanh, bọn họ không thể nhìn thấy toàn cảnh của Minh Hà Lão Tổ, thế nhưng đối với quá trình chiến đấu đại thể cũng hiểu rõ, lúc này cái nhìn đối với Diệp Thiếu Dương đã không tìm được từ ngữ để hình dung diễn tả rồi.

"Không thành vấn đề, đừng nói ô tô, cho dù cần phi cơ trực thăng ta cũng điều một chiếc cho anh!" Tổ trưởng nắm tay của Diệp Thiếu Dương, thần tình hết sức kích động, lập tức nói với Tạ Vũ Tình: "Tạ thám trưởng, lần này ít nhiều cũng nhờ có cô, chúng ta là một hệ thống, không nói lời cảm ơn, trở lại luận công ban thưởng, tổ chức tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô, nhưng mà còn phải làm phiền cô lưu lại, hiện trường vẫn có thật nhiều việc phải xử lý, những nhân sĩ đặc dị này, cô biết đó, trừ cô ra không ai có thể xử lý."

Tạ Vũ Tình đồng ý sẽ không đi, đưa ví tiền túi thẻ căn cước điện thoại di động trả lại cho Diệp Thiếu Dương, ôm hắn một cái, sau đó để người khác dẫn hắn đi tìm xe, lúc sắp chia tay, di động của Diệp Tiểu Mộc tay đột nhiên vang lên, hắn nhìn thấy dãy số hiện lên thì rõ ràng ngây ra một lúc.

"Alo?"

Diệp Tiểu Mộc nghe xong một hồi, nói "Ở đây", sau đó đưa điện thoại cho Diệp Thiếu Dương."Tìm cha đó. Là Trần Hiểu Húc."

Trần Hiểu Húc? ?

Diệp Thiếu Dương sửng sốt mấy giây, lúc này mới cầm lấy điện thoại, alo một tiếng, Trần Hiểu Húc bắt đầu nói. Diệp Thiếu Dương nghe điện thoại di động khoảng mấy phút, thần sắc thêm nghiêm trọng, sau cùng nói tiếng "Biết rồi", để điện thoại di động xuống, đối mặt ánh mắt tò mò của đoàn người, hắn hít sâu một hơi, nói rằng: "Tạm thời không cần đi tới chỗ chôn xương nữa, đi tìm Hiểu Húc." Diệp Thiếu Dương nói: "Tình hình hiện tại Trần Hiểu Húc cũng không rõ lắm, nhưng mà ta biết vì sao Minh Hà Lão Tổ vội vàng bỏ đi." Hắn nói với đoàn người,"Xi Vưu thức tỉnh, Quỷ Vương một mình không không chế được hắn, cần phải tìm con nhện to lớn tới hỗ trợ."

Đám người Diệp Tiểu Mộc hai mặt nhìn nhau. Xi Vưu... tỉnh dậy.

Thượng cổ chiến thần trong truyền thuyết đó.

Cách chỗ chôn xương mấy trăm dặm, Minh Hà Lão Tổ cuối cùng cũng chạy tới, liếc nhìn Vô Cực Quỷ Vương đứng ở bên ngoài sơn động, lơ lửng bất động, Âm dương bổn nguyên lực không ngừng từ trên người y phát ra, một tầng lại một tầng bao trùm lên động khẩu kia.

"Ta còn tưởng là ngươi không tới."

Vô Cực Quỷ Vương cũng không quay đầu lại.

"Vẫn chưa làm xong chuyện."

"Làm hỏng rồi?"

"Nói như thế nào nhỉ... Minh Hà Lão Tổ ma đầu số một số hai Tam giới, vậy mà cũng có chút ngượng ngùng.

"Không cần nói, ngươi khinh địch." Vô Cực Quỷ Vương vẫn không quay đầu lại.

Minh Hà Lão Tổ có chút xấu hổ, nói rằng: "Ngươi đã đoán đúng."

"Ta không đoán. Với thực lực của ngươi, ngoại trừ chuyện khinh địch, ta không nghĩ ra ngươi còn có nguyên nhân gì có thể phá hỏng nhiệm vụ."
Bình Luận (0)
Comment