Chương 3560: Ngày Tàn Của Thi Tộc (3)
Chương 3560: Ngày Tàn Của Thi Tộc (3)Chương 3560: Ngày Tàn Của Thi Tộc (3)
Hắn không cần pháp thuật gì, cũng không có thủ đoạn gì đặc biệt, chính là cú đấm và cái tát, giản đơn mà bạo lực.
Thỉnh thoảng hắn cũng sẽ tiện tay khảy lấy một khối nham thạch từ sơn nham bên cạnh, ném vào đám cương thi, trực tiếp đánh ngã một mảng lớn...
"Hắn... là ai vậy!"
Hơn nửa ngày, bên cạnh cuối cùng cũng có người lên tiếng, lúc này mới gọi tỉnh đám người Mộ Hàn khỏi cơn khiếp sợ. Không người nào biết lai lịch người khổng lồ này, cả Mộ Hàn cũng không biết, sau khi hơi do dự một chút, Mộ Hàn hạ mệnh lệnh toàn thể tấn công.
Biết rõ như vậy có thể sẽ chôn vùi toàn thể binh lực, nhưng không có biện pháp nào khác, Thiên Khí sơn là nơi phong thuỷ mạch máu của cả Linh giới, Thiên Khí sơn nếu như xong đời, Linh giới cũng coi như không còn tồn tại nữa.
Đây là một trận chiến tuyệt địa.
Mộ Hàn ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại trong cơn kinh hãi khủng khiếp, triệu tập tất cả tinh anh trong tay, bố trí chiến thuật ngăn chặn lại.
Hắn bố trí vài phương án, nhưng mà đều thất bại —— người khổng lồ chưa biết tên này quả thực giống như là bug của thế giới này, thủ đoạn công kích hữu hiệu với các sinh linh thông thường, áp dụng với hắn tất cả đều không có tác dụng, đầu tiên, hắn cũng bách độc bất xâm như Diệp Thiếu Dương, độc thi và các loại khí thể tai hại đối với hắn không có chút tác dụng nào, so sức mạnh, hắn có thể một quyền đập nát mấy trăm cương thi, hơn nữa sức mạnh tựa như không vô hạn...
Hắn leo lên Thiên Khí sơn, cản ở phía trước chính là hai phiến thiên môn to lớn được Thi tộc huyết chú đóng kín, năm ấy Diệp Thiếu Dương đi qua được chỗ này nhờ dựa vào thuốc nổ do Lão Quách đặc biệt điều phối (mười mấy năm qua bị luôn được gia cố)... Muốn dựa ngoại lực cá nhân để cứng rắn xông qua, Mộ Hàn tự tin cho dù là Đạo Phong, Hữu Quân cũng không làm được, chỉ thấy người khổng lồ này dừng bước, hai tay đặt lên trên cửa đá.
"Lên đi!" Mộ Hàn ra lệnh một tiếng, tất cả bộ đội tỉnh anh dốc toàn bộ lực lượng, nhằm về phía người khổng lồ.
Huyết chú của Thạch Thiên môn có chứa lực phản phệ cường đại —— ngươi dùng càng nhiều khí lực tác động lên phía trên, sẽ nhận lại phản phệ cường đai dường ấv. Cho dù như vậy cũng không có cách nào đẩy lùi người khổng lồ này, nhưng ít ra sẽ làm hắn tổn hao một bộ phận lực lượng rất lớn, nói cách khác, lúc này chính là thời điểm hắn yếu ớt nhất.
Mấy lần trước ngăn chặn thất bại, khiến cho Mộ Hàn đặt toàn bộ hy vọng vào lần hành động này, toàn bộ thủ hạ tinh anh cùng nhau vọt tới, đánh một trận sau cùng, nếu như thất bại, thi tộc cũng gần như sẽ lụi tàn hoàn toàn.
Cương thi như bầy kiến trực tiếp vây người khổng lồ lại, trong ba tầng ngoài ba tầng, nhìn giống như là một ngọn núi cao to đang ngọ nguậy.
Thi khí tràn ngập, nồng nặc đến cực hạn, nhuộm toàn bộ bầu trời thành một mảnh màu xanh đậm.
Đây là cuộc chiến tranh quy mô to lớn nhất trong cuộc đời Mộ Hàn từng gặp, nhìn một màn này, nội tâm của hắn cũng hồi hộp tới cực điểm.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đối với Mộ Hàn mà nói là chờ đợi dài dằng dặc, kỳ thực chỉ dây dưa tối đa mười giây đồng hồ, sau đó một tiếng nổ rung trời,"ngọn núi cao to" ngọ nguậy nổ tung từ bên trong.
Từng cỗ thi máu, như thác nước từ giữa không trung phun xuống, đoạn chỉ và huyết nhục bay khắp nơi, cuối cùng lại thấy được người khổng lồ ở giữa kia, hắn... hình như không hề hấn gì? Trên người còn không dính một vết máu?
Đôi mắt phun lửa của hắn nhìn cửa đá trước mặt, tựa hồ có chút tức giận, gầm thét một tiếng, giơ nắm tay lên, một quyền nện lên trên cửa đá, đập nát bấy cửa đá không gì kiến cố hơn này.
Hắn bắt đầu từng quyền từng quyền gõ lên sơn thể, mỗi một quyền đánh xuống, đều có vô số núi đá văng tung tóe, gặp phải nham thạch lớn hơn một chút, trực tiếp nhấc lên ném ra xa xa.
Mộ Hàn tựa như thằng ngốc lặng nhìn một màn này, hắn bắt đầu hoài nghỉ người khổng lồ này căn bản không phải đang tiến hành tiến công có mục đích gì, mà như là đang phát tiết vậy, mặc kệ thế nào, có một sự thực không thể sáng tỏ hơn: Thiên Khí sơn xong, toàn bộ Linh giới cũng xong rồi.
Sau cùng không cần người khổng lồ động thủ, Thiên Khí sơn bắt đầu tự đổ nát, từ trong khe hở những tảng đá văng tung tóe không ngừng bắn ra ánh sáng màu xanh nhạt, chợt nổi lên cuồng phong, thổi ngả nghiêng những cương thi còn chưa chết.
Nơi này không thể nào ở lại được nữa.
Mộ Hàn khẽ lắc đầu, khóe miệng hiện lên một nụ cười khổ. giới bị diệt... Nhưng cho dù là bị diệt, không phải nguyên nhân nên là chiến tranh sao, bất kể là Trung Sơn Vương hay là Diệp Thiếu Dương, nếu có một ngày có thể đánh tới nơi này, hoàn toàn tiêu diệt cương thi, tuy rằng hắn không cam lòng nhưng ít ra cũng có thể thừa nhận kết quả này —— chiến tranh vốn nên là như vậy.
Nhưng hiện thực không nên là như thế này chứ, tự dưng một người từ trên trời rơi xuống, đánh đấm hoàn toàn không vì mục đích gì, lại phá hủy tất cả những gì bọn họ khổ tâm xây dựng.
Chuyện này là sao?
Mộ Hàn đột nhiên cảm thấy có chút khôi hài, vì vậy nở nụ cười.
Bắt đầu chỉ là Thiên Khí sơn đổ nát, sau đó hiện trường tai nạn lan tràn ra bốn phía —— bởi vì lực trường mất thăng bằng, toàn bộ không gian cũng bắt đầu sụp đổ.
"Chủ thượng, không thể nào ở lại đây nữa, mau đi thôi!"
Một người hầu cận do bản thân cất nhắc lên đang khóc lóc nức nở khuyên nhủ.
"Ha ha..."
Mộ Hàn cười ha hả,"Không nên gọi ta chủ thượng nữa, Linh giới không còn, Thi tộc không còn, ta là chủ thượng của ai?"
Tùy tùng khuyên nhủ: "Núi xanh còn đó, chủ thượng chúng ta đi mau, bẩm báo sự tình cho Quỷ Vương, Quỷ Vương không thể không quan tâm."
Quỷ Vương quan tâm chứ.
Mộ Hàn tin tưởng điểm này, hắn cũng rất muốn nhìn thấy Quỷ Vương sẽ chiến đấu với người khổng lồ này thế nào, thế nhưng... hết thảy những điều này liên quan gì đến mình chứ.
"Ngươi nha, vẫn quá đơn thuần, năm xưa ta nắm giữ hàng vạn hàng nghìn thi binh, còn làm chó cho người ta, hôm nay ta đã không còn gì, chỉ còn một mình ta đi tới đó, sẽ lăn lộn thế nào?"
Mà thôi... trước tiên bảo vệ mạng sống rồi tính tiếp.
Mộ Hàn không phải cương thi thực thụ, hắn không có tín niệm ngu trung tồn vong cùng Thiên Khí sơn, trước khi Linh giới hoàn toàn sụp đổ, hắn xoay người bay về phương hướng ngược lại.
"Tốt, ta tình nguyện để Thi tộc bị hủy diệt, còn hơn nhìn thấy bọn họ bị ngươi lợi dụng..."
Ở sâu trong nội tâm truyền đến giọng nói của Nữ Bạt.
Mô Hàn thở dài nói: "Đến bâv aiờ naươi vẫn nói như vâw không có †a thi tộc đã bị Thái Âm sơn tiêu diệt từ lâu."
"Sống mà bị người khác khống chế, còn không bằng chết đi."
Nữ Bạt tiếp tục nói: "Thi tộc vĩnh viễn không làm nô, cho tới bây giờ ngươi cũng không rõ ý nghĩa của những lời này."
"Ta không phải là Thi tộc."
Nữ Bạt cũng thở dài,"Kỳ thực ta đã sớm hiểu ra, Thi tộc... đã sớm diệt vong, chỉ dựa vào ta, không có cách nào đái lĩnh Thi tộc sinh tồn trong thế giới này. Ngay khi Hậu Khanh chết đi, Thi tộc cũng đã diệt vong..."
Mộ Hàn chưa từng cùng cô tiếp tục thảo luận chuyện này, xoay người nhìn liếc mắt Linh giới đang sụp đổ và những cương thi chạy trốn chết còn sót lại, đột nhiên nói rằng: "Nữ Bạt, ta thả ngươi ra nha."
Im lặng.
Hơn nửa ngày, Nữ Bạt nói rằng: "Ngươi có chủ ý quỷ quái gì."
"Ta không phải là cương thi, ta cũng không muốn làm cái gì Thi Vương nữa... Ân oán giữa ngươi và ta, kỳ thực đã sớm chấm dứt, ta không hận ngươi —— ngươi cũng không cần hận ta, ta không phải là Thi Vương, nhưng trên người ta có tướng thần huyết, ta đã ở Thi tộc gần hai mươi năm, ta không muốn để cho Thi tộc bị hủy diệt ở trong tay ta, ta cho ngươi tướng thần huyết, ngươi mang theo những cương thi còn sót lại trốn đi, tương lai ra sao... còn phải xem phần số của ngươi."