Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3554 - Chương 3561: Ngày Tàn Của Thi Tộc (4)

Chương 3561: Ngày Tàn Của Thi Tộc (4) Chương 3561: Ngày Tàn Của Thi Tộc (4)Chương 3561: Ngày Tàn Của Thi Tộc (4)

Nữ Bạt khiếp sợ đến tột đỉnh.

"Vì sao... ngươi lại muốn làm như vậy, ngươi cũng đừng nói cái gì tìm lại lương tâm, ngươi không phải loại người như vậy!"

"Hết hy vọng rồi."

Mộ Hàn cười khổ,"Cho dù ta mang theo những binh lính tàn dư này đi gặp Quỷ Vương, cũng sẽ không còn được coi trọng nữa, có hay không có bọn họ, đối với ta mà nói đều như nhau, nhưng đối với ngươi mà nói, thì không giống."

Hắn nói xong, nhắm mắt lại bắt đầu làm phép —— đến bước này, Nữ Bạt vẫn còn ngơ ngác, không dám quá tin tưởng những lời Mộ Hàn nói, thấy hắn làm phép, nội tâm cuối cùng cũng dấy lên một chút hy vọng... Kết quả hành động của Mộ Hàn càng khiến cô giật mình hơn—— hắn đưa hồn phách của mình rời khỏi thân xác, để thân thể lại cho cô.

Bao lâu nay vẫn mong đợi điều này a...

Nữ Bạt điều khiển thân thể, thể hội cảm giác quen thuộc này.

Từ khi hai người bị trói buộc chung một chỗ, không khi nào cô thôi đấu tranh cùng Mộ Hàn, ý đồ đoạt lại quyền khống chế thân thể, thử qua nhiều lần tập kích bất ngờ, cuối cùng đều thất bại, cô suy nghĩ đủ các loại khả năng để đoạt lại thân thể, chính là... Không ngờ tới sau đó sẽ là như thế này, Mộ Hàn không công trả lại thân xác cho mình.

Huyết khí ngưng tụ ở đầu ngón tay, lúc đầu có chút xa lạ, nhưng cô nhanh chóng tìm lại cảm giác vi diệu này, nhẹ nhàng dùng sức, một huyết khí như linh xà bao vây Mộ Hàn lại, chỉ cần cô nhẹ nhàng khẽ động, Mộ Hàn sẽ lập tức hồn phi phách tán.

Hắn không trốn tránh.

"Ngươi không sợ ta giết ngươi?"

"Không sợ."

Mộ Hàn thần tình tự nhiên,"Ta biết ngươi vẫn luôn muốn giết ta, tùy thời có thể động thủ."

"Nói cho ta biết, vì sao?"

"Không có vì sao, thân thể là của ngươi, thi huyết cũng là của ngươi, trả lại cho ngươi."

Mộ Hàn nhẹ nhàng lắc đầu,'Hy vọng của ta đã hoàn toàn tan vỡ, không cần thiết lôi theo ngươi cùng bị hủy diệt, dù sao thì... Thân thể này hữu dụng cho ngươi hơn so với ta."

"Đến bây giờ ta cũng không thể tin được, ngươi lại làm như vậy."

"Mười phút trước, chính ta cũng sẽ không tin được."

Mộ Hàn buông tay,"Ngươi nói không sai, ta không xứng làm Thi Vương." Hắn xoay người đối mặt đám thủ hạ luôn theo sát mình —— những cương thi đã mở linh trí này đã sớm trợn mắt hốc mồm.

"Giữ bọn họ lại đi, chí ít bọn họ là hi vọng cuối cùng của Thi tộc, hơn nữa ta cũng đã dùng thủ đoạn dối lừa đối với bọn họ."

Đám cương thi này hoàn toàn tỉnh ngộ, quỳ xuống trước mặt Nữ Bạt, hết sức kích động bắt đầu sám hối.

Nữ Bạt thu hồi đạo huyết khí đang thiêu đốt quanh người Mộ Hàn, nói rằng: "Trong ý niệm ta đã giết ngươi vô số lần... Nhưng bây giờ ta tha cho ngươi, ngươi có tính toán gì không?"

"Không biết." Nói chung, bản thân không muốn trở về gặp Quỷ Vương nữa, bởi vì không có ý nghĩa.

"Vậy đi theo ta đi."

Mộ Hàn sửng sốt: "Đi đâu?"

"Đi nhân gian, tìm một địa phương không ai có thể tìm tới, một lần nữa sinh sôi nảy nở chủng tộc của chúng ta."

"Chúng ta..."

"Mộ Hàn, ngươi rốt cuộc đã chết hai lần." Nữ Bạt đột nhiên nở nụ cười,"Không cân nhắc việc làm cương thi thực thụ sao?"

Cương thi... thực thụ?

Mộ Hàn nhìn cô, ánh mắt u ám từ từ sáng lên.

"Ta, có thể chứ?"

"Thi tộc vĩnh viễn không làm nô lệ, ta nghĩ hôm nay cuối cùng ngươi cũng hiểu rõ đạo lý này, bất kỳ thế lực nào, bất kỳ chủng tộc nào cũng không thể dựa vào được."

Lúc này không gian hủy diệt đã sắp lan đến gần bên này, Nữ Bạt gọi mọi người nhanh chóng rời đi.

Mượn đường Không giới, bọn họ chuyển tiếp khe hư không, đỉi tới nhân gian.

Nữ Bạt tùy tiện giết một người, để cho Mộ Hàn bám lên trên người, như vậy hắn sẽ thành quỷ thi, tuy rằng thân thể của con người bình thường này cường độ thực sự quá kém, nhưng mà có thể chấp nhận, có thân thể thì Thiện lương cho tới bây giờ không liên quan gì tới bọn chúng, thậm chí ngay cả tà ác cũng không có, Thi tộc, trăm ngàn năm qua đạo sinh tồn chính là không ngừng giết chóc, ngoại trừ bản thân Thi tộc, hết thảy đều có thể giết chóc, tất cả cũng đều có thể phản bội.

Điểm này rất giống dã thú nhân gian, giết chóc, là kỹ năng cũng là bản năng để cho mình sống tiếp.

Nữ Bạt mang theo bọn họ leo lên trên một ngọn núi không biết tên, quan sát điền dã dưới chân núi.

"Một trăm năm, một ngàn năm, chúng ta có thọ mệnh vô hạn, một ngày nào đó có thể trùng kiến thi tộc huy hoàng."

"Nhưng nhân gian chưa chắc có thể giữ được."

"Đó là chuyện bọn Diệp Thiếu Dương nên lo lắng, chí ít hiện nay nhân gian vẫn còn tốt."

Cô quay đầu nhìn Mộ Hàn.

"Nhưng chúng ta không có Hậu Khanh nữa, chúng ta chỉ có thể dựa vào bản thân."

Mộ Hàn nhìn mặt của vô, vi mỉm cười, mỗi chữ mỗi câu nói rằng: "Thi tộc vĩnh không làm nô lệ!"

Linh giới hoàn toàn hủy diệt.

Nhưng người khổng lồ vẫn chưa phát tiết xong cơn phẫn nộ, hắn đi tới Không giới.

Sau khi quan sát nhanh, hắn đi về phương hướng cảm giác được nhiều sinh linh nhất.

Bên cạnh sông giáp ranh, hai quân còn đang giằng co.

Hữu Quân phái vài lộ thám tử đi tới Linh giới tìm hiểu tin tức, đều có đi không có về, đang phiền não, đột nhiên có người báo tin, nói có người từ phía sau xông vào trong quân, đang giết người đủ kiểu.

"Có chuyện như vậy sao!"

Hữu Quân cảm thấy rất bất thường, khống chế quỷ xa bay tới, muốn tìm hiểu cho rõ ràng, kết quả quỷ xa mới vừa bay lên, hắn đã thấy.

Một hán tử cao lớn như Cự Vô Phách, đang đại sát tứ phương trong quân đội của hắn.

Hắn chỉ có một mình, thế nhưng đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, chi bộ đội tinh nhuệ Hữu Quân vẫn luôn tự hào vệ, ở trước mặt người này quả thực như là một đàn dê không có chút lực phản kháng nào, trong khoảnh khắc đã chết mêt mảng lén. Đây là thứ gì vậy!

Hữu Quân quá sợ hãi, không đợi hắn phục hồi tỉnh thần lại, người khổng lồ đã giết tới quân ở phía trước rồi.

Hữu Quân chỉ có thể tự mình ra tay, khống chế quỷ xa bay đi.

Người khổng lồ lập tức phát hiện ra hắn, đại khái quỷ khí trên người của hắn quá mức nồng nặc, khiến người khổng lồ thấy hứng thú, bỏ qua những kẻ quá non kém, chạy nhanh vài bước, một quyền đập về phía quỷ xa.

Oanh...

Một chuỗi động tĩnh trời long đất lở, quỷ xa như xe tải tự phát nổ trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, Hữu Quân lăng không bay ngược, đập xuống đất, lúc bò dậy, người khổng lồ đã đến trước mặt.

"Cửu Lê cộng chủ! !"

Hữu Quân đột nhiên quát to một tiếng.

Người to lớn thu lại nắm tay chuẩn bị nện trên người hắn, hồng quang trong mắt biến mất, tựa hồ đang xem xét Hữu Quân.

"Hình Thiên?"

Hắn phát ra tiếng nói như biển gầm, tựa như vô số tiếng vang nặng chồng lên nhau, cũng may Hữu Quân nghe rõ ràng.

"Là ta... Cửu Lê cộng chủ, thật sự là ngài! Ngài đã thoát ra!"

Hữu Quân có chút kích động, Xi Vưu trước mắt cùng hình tượng chiến thần mặc chiến giáp tê giác ngàn vạn năm trước quá khác nhau, hắn cũng là thông qua sức mạnh sụp đổ sơn hà một quyền vừa rồi của đối phương mà đoán được thân phận của hắn.

Đạo Phong muốn thả ra Xi Vưu, hắn vẫn biết điều này, Vô Cực Quỷ Vương chính vì tránh cho chuyện này xảy ra mới bị mắc lại ở nhân gian. Trừ hắn ra, Hữu Quân không nghĩ ra trong Tam giới còn có ai có được sức mạnh đáng sợ cỡ này.

"Hình Thiên, ngươi còn sống. Ngươi làm sao sống sót được vậy." Xi Vưu đình chỉ tiến công, từ trên cao nhìn xuống Hình Thiên.

Năm xưa Hình Thiên là chiến tướng thủ hạ Viêm Đế, bởi vì bất mãn với Hiên Viên thượng đế, mới ra ngoài trà trộn thân phận vào quân đoàn Cửu Lê, cộng đồng đối kháng Hiên Viên, thực lực tuy đặt ở thế giới này là số một số hai, nhưng khi đó, chiến tướng thủ hạ Xi Vưu thực lực ngang nhau cũng không quá nhiều.
Bình Luận (0)
Comment