Chương 3573: Nhất Niệm Vĩnh Hằng (1)
Chương 3573: Nhất Niệm Vĩnh Hằng (1)Chương 3573: Nhất Niệm Vĩnh Hằng (1)
Diệp Thiếu Dương suy tư dựa theo những lời cô vừa nói.
"Vậy thế giới này không phải là sẽ không có ta sao?"
"Thế giới này còn có một Diệp Thiếu Dương, bị phong ấn ở Dân quốc trong một trục thời gian khác... Một ngày nào đó hắn sẽ trở lại. Đây cũng là lý do vì sao ảnh hưởng của anh đối với thế giới này vẫn không được xem là lớn, vì Diệp Thiếu Dương và Quỷ Vương của thế giới này, đều còn chưa trở lại, nói giản đơn hơn, chính là ngươi thay Diệp Thiếu Dương thế giới này đánh bại Quỷ Vương, mà Quỷ Vương, cũng thay thế giới này thua hắn một hồi..."
Thay một Diệp Thiếu Dương khác đánh bại Quỷ Vương...
Diệp Thiếu Dương nhiều lần tự hỏi những lời này, hỏi tiếp: "Nhưng Quỷ Vương thế giới này sớm muộn gì cũng sẽ trở lại."
"Ừ cái này... Em cũng không hiểu rõ lắm, Diệp Thiếu Dương kia nói cho em biết, anh nên trước tiên tập trung tỉnh lực đối phó Quỷ Vương, nếu như anh có thể đánh bại hắn, anh sẽ biết nên làm như thế nào với những gì đã nói trước đó, nếu như anh thất bại... tất cả khả năng cũng không còn."
"Mấy thế giới cùng nhau hủy diệt?"
"Sẽ không hủy diệt, sẽ phát sinh cái gì em cũng không biết." Tiểu Cửu hít sâu một hơi, tựa như vừa trút được một gánh nặng."Cuối cùng cũng nói xong rồi. Những kiến thức này em đã học thuộc rất lâu rồi, tự bản thân em cũng không hiểu lắm."
Diệp Thiếu Dương tiếp tục tự ngẫm.
Quy tắc thế giới song song, hóa ra là như thế nào... Đối với phương diện này Diệp Thiếu Dương ngược lại không mấy kinh ngạc, vốn dĩ hắn cũng có chút kiến thức nửa vời đối với quy tắc thế giới song song, mặc kệ thu nhận tin tức gì đều có thể tiếp thu. Điều bây giờ hắn đang suy nghĩ chính là một vấn đề khác: Bản thân đối với thế giới này mà nói, lại là một người ngoài... Nếu như Vô Cực Quỷ Vương biết tin tức này, không biết sẽ cảm giác như thế nào? Y trăn trở nhiều như vậy, hóa ra đây căn bản không phải là thế giới của y.
Nhưng mà, điều này tựa hồ cũng không có ảnh hưởng gì, thế giới đều là giống nhau, thậm chí người vẫn còn là những người đó... Vậy đám chiến hữu của mình ở đây, cũng coi như là chiến hữu của mình thì sao?
Trong giây lát hắn nghĩ đến một loại khả năng, suy nghĩ trong đầu bị lag một chút, nắm lấy tay của Tiểu Cửu: "Nói như vậy, thế giới kia của Tiểu Cửu gật đầu.
"Nếu như chúng ta chiến thắng Quỷ Vương, trở lại quá khứ, vậy bọn họ sẽ không phải chết nữa, bởi vì đây không là trục thời gian của chúng ta, hơn nữa, thời gian của chúng ta chỉ mới trôi qua nửa năm, ừ, cộng thêm nửa năm này, cũng chính là đã trôi qua hơn một năm, tất cả mọi người còn rất trẻ."
Ông trời ơi...
Đây rõ ràng là một chuyện rất đáng vui, nhưng Diệp Thiếu Dương cũng không vui chút nào, hắn cảm nhận được một loại cảm giác quái đản khả năng hầu như không ai cảm nhận được cảm giác: Thời không gấp khúc tạo thành cảm giác kỳ diệu này.
"Vậy bọn họ trong thế giới này, với ta mà nói, vẫn là người thân sao..."
"Đương nhiên rồi." Giọng nói Đạo Phong từ ngoài cửa sổ truyền đến, tiếp theo rèm cửa sổ bị giật ra, hóa ra hắn vẫn luôn ngồi trên bệ cửa sổ nghe bọn họ nói chuyện.
"Thế giới này không có Đạo Phong, cũng không có Diệp Thiếu Dương, cho nên mọi người đối với tình cảm của chúng ta là giống nhau, chỉ là những gì đệ thấy được là bọn họ của mười mấy năm sau... Đây có vấn đề gì chứ? Tựa như trong phim ảnh hay diễn đó, chúng ta xuyên đến vị lai, thông qua một vài thứ, sau đó sẽ trở lại quá khứ, người thân trong tương lai, vẫn đang là người thân của chúng ta."
Lời nói này khiến cho tâm trạng của Diệp Thiếu Dương khá hơn một chút, Đạo Phong nói không sai, bất kể có phải là cùng một thời không hay không, cũng không quan tâm thời gian cách xa nhau bao lâu, người thân vĩnh viễn đều là người thân.
"Chỉ là... Cung Tử ở chỗ này đã chết, đợi được Đạo Phong chân chính trở về, chẳng lẽ còn có thể phục sinh thêm một lần?"
Đạo Phong trầm ngâm chỉ chốc lát, nói: "Hắn có thể chờ năm trăm năm, chờ cô tụ hồn sống lại. Đây là cái giá của chiến tranh, dù sao chúng ta đã chiến thắng Quỷ Vương, bọn họ không cần đánh nữa."
Chỉ là để cho bọn họ gánh chịu thương tổn của chiến tranh...
Diệp Thiếu Dương thầm nghĩ trong lòng.
"Nhưng mà những điều này đều không phải là điều hiện tại cần suy tính, đánh thắng trận này, bằng không hết thảy đều là nói suông."
Diệp Thiếu Dương ngồi trở lại trên giường, tiếp tục suy xét những lời Tiểu Cửu nói, thình lình lại nghĩ tới một vấn đề: "Em mới vừa nói, em là do Diệp Thiếu Dương kia dùng Sơn hải ấn đưa về? Hắn đến từ quá khứ phải Tiểu Cửu mở miệng cười với hắn,"Bởi vì, Sơn hải ấn vẫn luôn có thể sử dụng."
Diệp Thiếu Dương khiếp sợ.
"Nếu như anh lĩnh ngộ lực thời không, dù cho chưa có hoàn toàn nắm giữ, cũng đủ để điều khiển Sơn hải ấn, hơn nữa, vĩnh hằng hư không sẽ khiến anh hiểu rõ thời không lực thật cặn kẽ.
Như vậy sao???
Diệp Thiếu Dương móc Sơn hải ấn ra, nắm chặt trong tay.
Từ sau khi lực phù văn trên Sơn hải ấn biến mất, tuy rằng bản thân mình vẫn mang theo trên người, nhưng cũng không nghiên cứu nữa.
Thử phóng xuất ra lực thời không, bao vây Sơn hải ấn lại, sau đó kỳ tích xảy ra——— những ký hiệu ở phía trên vốn đã mờ đi nay từng chút một sáng lên.
Đúng là có thể thật!
Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh đại ngộ, tuy rằng không rõ nguyên lý bên trong, nhưng lực thời không cùng thuộc tính Sơn hải ấn vốn là xứng đôi a, bởi vậy hắn cũng không cảm thấy quá bất ngờ, chỉ hối hận vì sao mình không nghĩ tới điều này từ trước.
Gật đầu với Tiểu Cửu và Đạo Phong, Diệp Thiếu Dương tiến nhập vào trong vĩnh hằng hư không.
Đi thật lâu không thấy trở ra...
Nhìn thấy địa phương quen thuộc này, Diệp Thiếu Dương thật là có hơi chống cự, dù sao đã bị vây trong đây mười mấy năm, mọi thứ đều quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa.
Trục thời gian cho dù phức tạp đến mấy, ngày qua ngày nghiên cứu mười mấy năm, cũng không có bí mật gì nữa, Diệp Thiếu Dương không quan tâm trục thời gian, mà là khoanh chân ngồi xuống, tiến nhập trạng thái minh tưởng, bắt đầu nhận biết sức mạnh thời không.
Cũng không phải tu luyện ở chỗ này thì có gì khác với bên ngoài —— trong nháy mắt đi vào nơi này, Diệp Thiếu Dương đã vô sự tự thông suy nghĩ minh bạch bí quyết tu luyện, đó chính là thời gian.
Vốn dĩ từ khi phát hiện lực thời không đến bây giờ, cũng chỉ mới mấy tháng, hắn cũng đã thô sơ giản lược nắm trong tay loại lực lượng siêu nhiên này, trận đánh trước đó cùng Minh Hà Lão Tổ hắn có thể chống đỡ được đến cùng, đối với hắn mà nói là cổ vũ lớn lao, hắn rất muốn hoàn toàn nắm trong tay loại lực lượng này, sau đó mấy ngày nay cũng đều đang tranh thủ thời aian để nhân biết eau đó bi đát nhát hiên. không đủ thời aian. Giả như có đầy đủ thời gian (hắn cũng không biết phải cần bao lâu), Diệp Thiếu Dương tự tin có thể hoàn toàn nắm trong tay loại năng lực này.
Hôm nay, bản thân thực sự có vô hạn thời gian —— nếu thời gian của vĩnh hằng hư không là cố định không đổi, như vậy mặc kệ mình ở đây bao lâu, thời gian bên ngoài cũng sẽ không trôi qua.
Nói cách khác, bản thân hoàn toàn có thể ở chỗ này tu luyện tới khi hoàn toàn nắm trong tay lực thời không rồi mới đi ra quyết chiến cùng bọn Quỷ Vương... Điều duy nhất phải khắc phục chính là tịch mịch, dù sao ở đây cũng không có gì, mười mấy năm trước ở trong đây còn có Tiểu Cửu, mình còn thiếu chút nữa phát điên, lần này lại là một thân một mình —— đúng Vậy, sao mình phải vào đây một thân một mình chứ?
Diệp Thiếu Dương ở trong đó một lúc thì trở ra, thấy Tiểu Cửu và Đạo Phong vẫn là tư thế nhìn sang bên này như trước, hỏi bọn hắn đã qua bao lâu.
"Chưa tới một giây đồng hồ, anh vừa vào thì đi ra." Tiểu Cửu.
(Thiếu Dương cuối cùng cũng sắp hoàn thành lần thăng cấp tiến hóa cuối cùng rồi... )