Chương 3574: Nhất Niệm Vĩnh Hằng (2)
Chương 3574: Nhất Niệm Vĩnh Hằng (2)Chương 3574: Nhất Niệm Vĩnh Hằng (2)
Như vậy cũng không tệ, mình cố ý đợi chừng mười phút đồng hồ, trên thực tế chẳng qua chỉ mới trôi qua một giây đồng hồ, một giây đồng hồ phỏng chừng cũng là khoảng thời gian bị bản thân tiêu tốn, hoặc là tiêu hao khi xuyên qua giữa thế giới hiện thật cùng vĩnh hằng hư không mà sinh ra.
Vì vậy hắn hưng phấn nói ra phát hiện của mình, mời hai người cùng đi vào tu luyện.
"Hắn nói chỉ cần có thể kích hoạt Sơn hải ấn, nhất định có thể phát hiện huyền bí trong đó, em vẫn luôn cảm thấy rất nghi hoặc, bây giờ nhìn lại, quả nhiên là như vậy." Tiểu Cửu cũng rất hưng phấn.
"Lẽ ra em nên nói cho anh biết sớm một chút." Diệp Thiếu Dương buông tay.
"Em... Em lo ngại sau khi anh biết được chân tướng, sẽ khó chấp nhận mình là một người ngoài đến đây..."
Điều này cô nói không sai, mới đầu rất khó tiếp nhận được sự thật này, Diệp Thiếu Dương ngầm thở dài, bận rộn hơn nửa năm, mà đây lại không phải là của mình thế giới... Cảm giác này thực sự khó có thể hình dung được.
Nhưng mà lửa đại chiến đã cháy tới lông mày, cũng không có công phu suy nghĩ chuyện khác, Diệp Thiếu Dương dùng Sơn hải ấn mở khe thời không, mang hai người vào, ai nấy tự bắt đầu tu luyện...
Đây là một quá trình cực kỳ dài.
Cũng may bọn họ có ba người, giữa chừng mệt mỏi có thể nghỉ ngơi một hồi, trò chuyện cùng nhau, giải quyết nỗi tịch mịch và buồn chán, sau đó tiếp tục tu luyện.
"Ngày" mỗi ngày trôi qua, ba người tu luyện trong khoảng thời gian "vô kỳ hạn" ở nơi này, thực lực cũng không ngừng tiến bộ.
"Kể từ sau khi xuống núi, đây là khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau dài nhất." Trong một lần nghỉ ngơi tập thể, Diệp Thiếu Dương nói với Đạo Phong.
Đạo Phong liếc nhìn hắn, ánh mắt ôn nhuận nói rõ hắn cũng đang hưởng thụ khoảng thời gian ở bên nhau này.
Tựa như năm xưa ở trên núi vậy.
Thời gian Diệp Thiếu Dương nhập định càng lúc càng dài hơn, hắn từng một chút nhận biết lực lượng thời không, quá trình này vô cùng thong thả mà hiêu aÙa thấn. cá đôi khi thâm chí naav cả liên tiến mêt tháng fñna không có chút tiến triển nào.
Cho dù là người kiên định như hắn, giữa chừng cũng trải qua rất nhiều lần sốt ruột muốn bốc hỏa và hoài nghỉ bản thân, thậm chí muốn buông xuôi, nhưng cuối cùng vẫn là tiếp tục chống đỡ.
Lại một lần nữa nhập định, sau khi kiên trì không biết bao lâu, chợt tiến nhập một loại cảnh giới vong ngã, ở trong đường cong thời không như bờ ruộng dọc ngang ngang dọc lộn xộn tìm được quy luật vĩnh hằng kia.
Vô số đường cong co rút lại hướng về phía bản thân, rồi lại triển khai, hóa thành các loại kỳ cảnh ảo giác:
Hắn thấy được hoa nở hoa tàn, hoàng hôn bình minh, đã trải qua sát na một ý niệm, cũng đã trải qua vĩnh hằng muôn đời không đổi.
Hắn nhìn thấy thời gian.
Nhìn thấy thời gian trôi qua, thu hoạch được nỗi chờ đợi dài dằng dặc êm ả không tiếng động, cũng chứng kiến thần tích viễn siêu luân hồi nhân quả...
Hắn hiểu cái gì là vĩnh hằng. Sau đó, ngộ.
Trăm năm nước chảy cạn, vạn sự hoa rơi không, mãi mãi trong nháy mắt, nhất niệm thành vĩnh hằng.
Rốt cục, hắn thối lui ra khỏi trạng thái nhập định, hít sâu một hơi, nhìn thấy Đạo Phong và Tiểu Cửu đều ở một bên yên lặng nhìn mình.
"Ta ngộ ra rồi." Đây là câu đầu tiên sau khi Diệp Thiếu Dương mở miệng nói chuyện, mở ra một tay, nhẹ nhàng lay động, vô số đường cong màu vàng lưu động bên người, lại khẽ động đầu ngón tay, toàn bộ đường cong đều từ từ nát bấy, hóa thành từng thứ gì đó giống như hạt cát mịn, cấu thành các loại hình dạng đường cong, dùng các loại hình thái kỳ quái không ngừng xoay tròn ở quanh người hắn.
Kỳ cảnh này để cho hai người nhìn đến ngây người.
"Đây là gì vậy?" Tiểu Cửu hỏi.
"Vĩnh hằng lực lượng." Diệp Thiếu Dương nói, đột nhiên lại lắc đầu, nói: "Ta tình nguyện không lĩnh ngộ nó."
"Có ý gì?"
"Chính là có một loại... cảm giác cái gì cũng không có ý nghĩa." Sau khi thực sự nhận thức được vĩnh hằng, rất nhiều chuyện trong cuộc sống tựa hồ cũng trở thành nhỏ như hạt mè hạt đậu, quả thực không đáng nhắc tới...
"Nhưng là có số chuyện, phải làm."
Diên Thiết: Brưđno dùng thời aian rất lâu để cân đối cảm điáÁc †ronad nêi tâm, phát hiện Tiểu Cửu dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn mình, vội hỏi làm Sao vậy.
"Cho nên... Bây giờ vẫn là người sao?" Tiểu Cửu nói ra nỗi lo lắng trong nội tâm,"Em sợ sẽ thành loại... giống như người thần tiên không muốn không cầu, anh hiểu ý em chứ?"
"Yên tâm anh rất bình thường, bình thường hơn bất cứ khi nào hết." Diệp Thiếu Dương làm mặt quỷ.
Đạo Phong hỏi hắn lực thời không này có chỗ gì đặc biệt.
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, tổng kết nói: "Có thể cục bộ khiến cho thời gian đình chỉ, sau đó thay đổi thời gian, thậm chí chia cắt thời gian."
Đạo Phong trầm mặc một lát, nói: "Nói tiếng người đi?"
"Sặc, chính là đệ có thể từ trong bất luận thời không gì cắt ra một miếng nhỏ, để cho thời gian ở nơi này đình chỉ lại, sau đó đem hết thảy nơi này đều cất vào vĩnh hằng hư không, hoặc đưa đến bất kỳ một thời không nào khác, về cá nhân đệ, đệ có thể tùy tiện đi tới bất kỳ thời không nào, không cần phải có Sơn hải ấn, vách ngăn giữa các thời không, với đệ mà nói đã thông suốt rồi, cho nên cái gọi là quy tắc Tam giới, không thể ngăn chặn được đệ."
Tiểu Cửu hít một hơi thật sâu, tuy Diệp Thiếu Dương chỉ nói sơ sơ, nhưng cô nghe mà hết hồn, đây là một loại lực lượng đáng sợ a.
Đạo Phong nghiền ngẫm một lúc lâu, hỏi: "Vậy nếu như Quỷ Vương vận dụng Âm dương bổn nguyên lực để đối phó, làm sao bây giờ?"
"Năng lực của anh không thể nào trực tiếp đánh nhau, nhưng anh có thể cắt nhỏ thời không, đưa lực lượng của y dẫn dụ vào trong hư không, để cho y đánh không trúng người, nhưng sẽ không có cách nào trực tiếp đánh thắng y, dù sao y thực sự quá mạnh mẻ, đối phó y, anh cần phải tiêu hao lực lượng rất nhiều, chưa chắc chịu nổi. Nhưng mà chủ yếu vẫn là anh kém một bước cuối cùng, còn chưa toàn bộ nắm trong tay lực thời không."
"Luyện đi, ở nơi này chúng ta có thời gian."
"Nếu như thời gian có thể giải quyết tất cả, những linh thú sống cả ngàn năm đã thành thiên hạ vô địch rồi." Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai,"Không trải qua thực chiến, có một số thứ tóm lại không có cách nào khác lĩnh ngộ."
Tiểu Cửu cảm động lây mà gật đầu,"Em cũng vậy, tu luyện tới bình cảnh thì bị kẹt lại, cách lực bổn nguyên còn kém một ít, đại khái... có thể còn kém một chút so với thực lực của Đạo Phong trước đây." hy vọng quá lớn, nghe được tới câu sau cùng kia, nhất thời cả kinh, thực lực của Đạo Phong trước đây, chính là cách nắm giữ đại thần thông cũng không xaa."
"Cho nên, hiện tại thế nào?" Hai người cùng nhau quay đầu nhìn Đạo Phong.
"Ta một lần nữa luyện hóa ra tam thi thần trận đánh trước đó đã tiêu hao hết, lại tăng cường tiến thêm một bước." Đạo Phong nói chuyện vĩnh viễn là ngắn gọn như thế.
"Đệ phỏng chừng hiện tại chắc chắn đánh thắng được đệ." Diệp Thiếu Dương đắc ý nhíu lông mày với hắn.
Thấy vẻ mặt đê tiện này, Tiểu Cửu cũng yên tâm: Diệp Thiếu Dương vẫn còn là Diệp Thiếu Dương kia.
Đạo Phong lộ ra nụ cười nhạt khinh thường.
"Yên tâm, sư huynh vĩnh viễn vẫn là sư huynh."
Diệp Thiếu Dương vẫn muốn phản bác, Đạo Phong nghiêm túc nói rằng: "Không nói giỡn nữa, nếu không có cách nào khác thăng lên thì mọi người đi ra ngoài trước đi."
"Đợi lát nữa."
Diệp Thiếu Dương đi qua trục thời gian giăng khắp nơi, tìm được một cái trong đó, mặt trên có tiết điểm bản thân từng cài đặt.
Đó mới là thế giới thuộc về mình. Hôm nay, mình có thể trở lại lúc nào cũng được.
Tiểu Cửu cầm tay hắn.