Chương 3583: Tín Niệm (1)
Chương 3583: Tín Niệm (1)Chương 3583: Tín Niệm (1)
Lâm Tam Sinh chuyển mắt qua nơi khác, bắt đầu chú ý mấy chiến trường còn lại, nghĩ biện pháp bài vở để đối phó những đối thủ khác.
Hắc vụ không ngừng co rút lại, bị Diệp Thiếu Dương và Tiểu Cửu cùng đánh, Hữu Quân cũng là nỏ mạnh hết đà, chỉ có thể không ngừng co rút lại hắc vụ để phòng ngự.
"Hu... Hu..."
Tiếng ngâm nga kỳ quái không ngừng phát ra từ trong miệng hắn. Đây là "Kèn hiệu của quỷ", Hữu Quân là chủ soái chỉ cần phát ra loại tiếng kèn này, đại quân phải bất kể hy sinh nhanh tới tiếp viện.
Tiếng kèn vang lên, các quỷ binh quả nhiên tràn tới như thủy triều.
"Đội thứ hai, chặn lại!"
Lâm Tam Sinh ra lệnh một tiếng, Tứ Bảo, Ngô Gia Vĩ, Qua Qua, Tiểu Thanh, Tiểu Bạch lập tức triệt thoái về phía sau, ngăn ở phía sau Diệp Thiếu Dương và Tiểu Cửu, liều mạng chặn lại quỷ binh.
Diệp Thiếu Dương và Tiểu Cửu tiếp tục chặn đường Hữu Quân ở trong bóng đen.
Đột nhiên "rầm" một tiếng vang thật lớn, bốn phía trong thủy vực đột nhiên bốc lên một cơn sóng gió động trời, thời điểm rơi xuống, đột nhiên một cự long màu lam sắc từ trong đó chui ra ngoài, ngửa mặt lên trời rống giận, sau đó chui vào trong hắc vụ.
Một cỗ ba động siêu cường nhấc lên cơn sóng gió động trời.
Chờ tất cả bình thường trở lại, hắc vụ hơn phân nửa đã tán đi, hắc vụ còn dư lại co rút lại thành một hình cầu, bằng cỡ quả bóng chuyền, tiến lên hướng về phía đại quân.
Đây là nguyên thần của Hữu Quân!
Linh thân của hắn vừa bị Thất Tinh Long Tuyền Kiếm chém rớt, linh khí rút vào trong nguyên thần, ý đồ thoát khỏi chiến trường.
Cơ hội khó có được như vậy, Diệp Thiếu Dương đương nhiên sẽ không bỏ qua, hít sâu một hơi, đề thăng tốc độ tới cực hạn, sớm chặn lại ở phía trước quả cầu nguyên thần, trường kiếm chém ngang, kiếm khí hình thành kết giới.
Quả cầu nguyên thần cũng có thần thức, lập tức quay đầu lại bỏ đi, rồi lại gặp phải Tiểu Cửu...
Mấy lần đột phá vòng vây không được, Diệp Thiếu Dương cũng nhân cơ hội bố trí mấy đạo thần phù ở quanh thân nó, cùng châm lửa, trong lúc nhất thời lôi quang tập trung, phong hỏa liên thiên, bao vây quả cầu nguyên thần vào chính giữa, chạy loanh quanh như con kiến trong chảo dầu nóng.
Tiểu Cửu bay nhảy lên không, khi nhảy lên tới phía trên, mở rộng miệng, ngậm lấy quả cầu nguyên thần, trực tiếp nuốt vào trong bụng.
Một lần nữa hiện ra hình người, Tiểu Cửu một tay ôm bụng đi tới Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương ngơ ngác, Tiểu Cửu làm như vậy... không phù hợp với kịch bản.
"Không giết chết được hắn, như vậy an toàn nhất, hắn sẽ không ra được." Tiểu Cửu ôm bụng cười nói.
"Nuốt hắn... Không có việc gì chứ?" Diệp Thiếu Dương nhìn cô bụng hơi nhô lên.
"Không có việc gì, em luyện hóa một chút, giam cầm lại nguyên thần của hắn là được."
Diệp Thiếu Dương vẫn giật mình, nhìn bộ dạng của cô, cảm giác biểu hiện hơi giống như phụ nữ vừa mang thai một hai tháng.
"En sẽ không... sinh ra thứ gì đó chứ?"
Tiểu Cửu liếc hắn trắng mắt, lười trả lời, ngồi xuống trên mặt đất, bắt đầu thổ nạp.
Diệp Thiếu Dương gia nhập vào đội ngũ của nhóm Tứ Bảo bọn họ.
"Ọc...
Tiểu Cửu nôn ra một trận.
Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn thoáng qua nói: "Còn nói là không có mang thai."
"Đi chết đi!" Nhãn châu chuyển động, cười nói,"Không phải là mỗi lần đều dùng cái gì... bao sao?"
"Trời đậu móa, hóa ra các ngươi là như thế!" Đám người Tứ Bảo mặt mày ngơ ngác.
"Đừng nghe cô ấy nói bậy!" Diệp Thiếu Dương vốn dĩ ngoài miệng chiếm tiện nghi, không nghĩ tới Tiểu Cửu ác như vậy, bản thân ngược lại không giải thích rõ được.
Tiểu Cửu lại ho khan vài cái, một thứ gì đó từ trong miệng chui ra, cô đưa tay tiếp lấy, đưa cho Diệp Thiếu Dương. "Nguyên thần hắn bị giam cầm ở nơi này, không đánh nát sẽ không ra được." Tiểu Cửu yếu ớt nói, không cần phải nói, để cấm cố nguyên thần Hữu Quân, chắc chắn cô cũng bỏ ra không ít tu vi.
"Làm tốt lắm, em nghỉ ngơi một chút đi."
Diệp Thiếu Dương sờ sờ đầu của nàng, quay đầu nhìn về nhìn lại chiến trường khác: Đạo Phong và Minh Hà Lão Tổ vẫn dây dưa cùng nhau, hai người dường như đấu vật, nửa ngày đều vẫn không nhúc nhích.
Ở một bên khác, Vô Cực Quỷ Vương và Phong Đô đại đế đang tiến hành một hình thức chiến đấu khác, hai người lên trời xuống đất, đến cái bóng cũng không sờ tới được.
Hai đại lão mạnh nhất trận doanh đối phương, đều bị kéo giữ lại.
Hữu Quân cũng bị phong ấn, tuy rằng quỷ binh Thái Âm sơn số lượng đông đảo, đối với bọn họ cũng không tạo thành uy hiếp gì nữa.
Hắn đang do dự có muốn đi giúp Đạo Phong hay không, giọng nói của Lâm Tam Sinh vang lên ở sau người:
"Các ngươi mau đi Tu Di Sơn, không cần lo cho người khác!"
Đây mới là chính sự.
Diệp Thiếu Dương quay đầu kêu một tiếng về phía Diệp Tiểu Mộc và Tô Yên, bản thân là đầu tàu nhảy vào trong nước lũ do vô số quỷ binh hình thành, đám người Tứ Bảo dưới sự chỉ huy của Lâm Tam Sinh mà biến ảo trận hình, phân chia ra hai bên, bảo hộ hai người bọn họ.
Chỉ cần có thể xông vào cự ly đủ xa, khiến cho chúng thần phòng vệ, vậy cho dù là Vô Cực Quỷ Vương đuổi tới cũng vô ích.
Đoạn cự ly này đại khái chỉ có mấy trăm mét.
Nhưng bọn hắn không thể chạy xong ——
Một màn sáng nhu hòa, từ bầu trời bên hông lan tràn tới, từng chút một bao trùm tới bên này.
Màn sáng đi qua trận doanh quỷ binh, dường như máy thu gặt, những chỗ đi qua, không có bất kỳ quỷ binh nào có thể chống đỡ được năm ba giây, tất cả đều trong nháy mắt hóa thành thịt vụn máu đen, hồn phách hóa thành vụ khí, bị hấp thu tiến vào trong màn sáng.
Âm dương bổn nguyên lực!
Đám người Diệp Thiếu Dương khiếp sợ nhìn một màn này, Vô Cực Quỷ Vương này độc ác đến người của chính mình cũng không buông tha.
"Thiên địa bổn nguyên, đối xử bình đẳng, vô thiện vô ác, vô thiên vô chính. Lãn ew đây lna là tín niêm của †a sức manh của †a vuất nhát tì trong tín niệm này..."
Vô Cực Quỷ Vương bay đến không trung, giang hai cánh tay, Âm dương bổn nguyên lực từ từ nở rộ, đốt sáng cả mảnh dị thế hỗn độn lên vài phần.
Y dùng ánh mắt trang nghiêm ngưng trọng, không đau khổ không vui sướng mà nhìn Phong Đô đại đế "Lão sư, cho dù là ngươi, cũng vô pháp ngăn trở!"
"Không ai có thể ngăn trở!"
Bỗng nhiên y quay đầu lại, nhìn Tu Di Sơn xa xa mơ hồ hiện lên ở trong mây mù,"Cho dù là Tu Di Sơn chúng thần, cũng không thể ngăn trở tai"
Y đưa tay chộp một cái, trực tiếp xé rách một mảng từ màn sáng phía sau, đập tới Phong Đô đại đế.
Phong Đô đại đế giơ tay lên che, mảng sáng hình cầu vết lốm đốm bắn ngược đi ra ngoài, rơi vào trong trận doanh quỷ binh, giống như địa lôi bạo tạc, bốc lên sóng lớn cao mấy chục thước, một tảng lớn quỷ binh vỡ vụn tại chỗ...
Vô Cực Quỷ Vương không ngừng xé rách màn sáng, đập tới Phong Đô đại đế.
Phong Đô đại đế cả người lệ khí thiêu đốt (lệ khí của Xi Vưu), như hỏa cầu xông ra ngoài, từ đó đánh ra một lỗ hồng nơi màn sáng Âm dương bổn nguyên lực không chỗ nào không có mặt, người đứng ở phía trước chỗ hổng, dùng thân thể mình chặn cường quang.
"Mau chóng lên núi!"
Đám người Diệp Thiếu Dương phục hồi tỉnh thần lại, lập tức vọt tới, từ bóng râm dưới thân hình khổng lồ của hắn nhanh chóng đi qua, chạy như điên tới Tu Di Sơn.
Hai tay Vô Cực Quỷ Vương cố sức kéo một khối lớn màn sáng, ném qua Phong Đô đại đế, Phong Đô đại đế muốn chiếu cố mấy người phía sau, chỉ có thể cứng rắn chống đỡ, kết quả màn sáng ở phía trên đỉnh đầu hắn mở ra, hạ xuống như một chiếc lưới, trói chặt thân thể to lớn của hắn lại.
"Đại lão?"
Diệp Thiếu Dương dùng Long Tuyền Kiếm thử bổ một cái lên cái lưới, hầu như không chút sứt mẻ, bảo kiếm còn xém chút nữa bị hít vào. Quả nhiên Vô Cực Quỷ Vương đã sử xuất thủ đoạn mạnh nhất, đến hắn cũng không cách nào suy suyển được.