Chương 3584: Tín Niệm (2)
Chương 3584: Tín Niệm (2)Chương 3584: Tín Niệm (2)
"Đi mau!"
Giọng nói của Phong Đô đại đế nghe có vẻ rất bình thường.
Diệp Thiếu Dương nghĩ cũng phải, hắn chính là Phong Đô đại đế, cộng thêm một thân lệ khí của Xi Vưu, tất nhiên sẽ chống đỡ được.
Mang theo cặp đôi Diệp Tiểu Mộc chạy như điên về phía Tu Di Sơn, kết quả Tiểu Cửu đuổi theo, vẫy đuôi một cái, ném ba người bọn hắn lên trên lưng mình, cuồn cuộn chạy hướng về phía trước.
Diệp Thiếu Dương ấm áp trong lòng, từ phía sau ôm cổ của Tiểu Cửu, nói: "Oan uổng cho em rồi."
Hắn biết Tiểu Cửu xuất phát từ tôn nghiêm của Cửu Vĩ Thiên Hồ, luôn không thích để cho ai trừ người của mình cưỡi ở trên lưng, cho dù là thành viên Tróc Quỷ Liên Minh, trừ phi nguy nan trước mắt cũng đừng nghĩ tới sẽ có đãi ngộ này.
"Thiếu Dương, chỉ cần có thể giúp anh, em sẽ không tủi thân." Tiểu Cửu quay đầu lại nhìn hắn, nhãn thần tràn đầy ôn nhu.
Đám người Tứ Bảo nhìn trận thế này, không còn đuổi theo nữa —— bọn họ không lên được Tu Di Sơn, có đi tới cũng không giúp được gì. Còn bên Vô Cực Quỷ Vương, căn bản không có chỗ cho bọn họ nhúng tay vào, vì vậy Lâm Tam Sinh kêu gọi bọn họ hướng về phía Minh Hà Lão Tổ——— Đạo Phong cùng Minh Hà Lão Tổ dây dưa mãi đến bây giờ vẫn không phân thắng bại.
Kết quả bọn họ vừa qua đó, màn sáng hình thành Âm dương bổn nguyên lực cũng chiếu qua, bao phủ tất cả mọi người vào chính giữa.
Hơi nóng mãnh liệt, tựa như cả người bị rơi vào trong lò lửa, tu vi trong cơ thể tựa hồ bị bốc hơi, không ngừng bị màn sáng hấp thu.
Đây là Âm dương bổn nguyên lực kinh khủng a!
Tứ Bảo đánh nát La Hán kim thân, hóa thành một đoàn phật quang kim sắc, triển khai ở phía trên đỉnh đầu mọi người, miễn cưỡng che khuất màn sáng, sau đó yểm hộ mọi người thoái lui ra sau.
Phật quang nhanh chóng bị màn sáng chém nát, cũng may đoàn người đều thối lui đến khu vực an toàn.
Chỉ để lại Đạo Phong và Minh Hà Lão Tổ hai người vẫn dây dưa cùng nhau.
Dưới đả kích không phân biệt của Âm dương bổn nguyên lực, Minh Hà Trên người hai người đều tự bốc lên một đoàn hỏa diễm, bốc hơi dâng lên.
Là tu vi của hai người bị màn sáng hút đi.
"Có chút vất vả rồi sao?" Minh Hà Lão Tổ rốt cục mở miệng nói chuyện.
"Ngươi sợ sao?" Đạo Phong thoải mái trả lời.
"Rất tốt, dưới Âm dương bổn nguyên lực, không có bất luận sinh linh gì chống đỡ được, tu vi bị hút cạn chỉ là vấn đề thời gian." Minh Hà Lão Tổ hừ một tiếng,"Vốn dĩ cho rằng hai ta nếu cứ tiêu hao lẫn nhau như vậy sẽ mất mười ngày nửa tháng, vậy thì thực sự quá mệt mỏi, cũng may Quỷ Vương xuất thủ, trong khoảnh khắc là có thể phân ra thắng bại."
"Khẩu khí này của ngươi nghe như là thắng chắc rồi vậy."
"Vả lại, thứ ta có chính là thời gian."
"Ta không có thời gian."
Đạo Phong nói xong, nhắm mắt lại, nơi mi tâm một đạo quang ảnh màu xanh bay ra, lên phía trên đỉnh đầu cấu thành hình dạng một người.
Tóc dài phiêu diêu, thanh sam nhẹ nhàng, nghiễm nhiên là một Đạo Phong khác.
"Linh thân? Ngươi muốn làm gì?" Minh Hà Lão Tổ mơ hồ ý thức được cái gì.
Đạo Phong trợn mắt, hét lớn một tiếng: "Phá!"
Linh thân đột nhiên nghiền nát, hóa thành khói xanh, bay về phía Minh Hà Lão Tổ, sau cùng toàn bộ bám ở trên người hắn.
Áp lực đột nhiên gia tăng rồi mấy lần, không, là gấp mười lần!
Minh Hà Lão Tổ ngẩn ra, lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, giọng nói cũng lần đầu tiên có chút biến hóa,"Đạo Phong, ngươi lại có thể hủy đi linh thân!"
Đạo Phong chém tam thi chứng đạo, chia nguyên thần ra làm ba, khám phá sinh tử, chỉ cần ba linh thân còn tốt, trong thiên hạ sẽ không ai có thể thực sự giết chết hắn —— cho dù là Vô Cực Quỷ Vương cũng không làm được.
Lúc trước trong trận chiến đấu thức tỉnh Xi Vưu, để đối kháng Âm dương bổn nguyên lực, hắn liên tục hòa tan ba linh thân, nhưng mà một chút nguyên thần cuối cùng cũng không bị hủy diệt, vốn dĩ cần phải mấy năm thời gian mới có thể một lần nữa luyện hóa ra ba linh thân, nhờ có Diệp Thiếu Dương mở ra hư không vĩnh hằng, ở trong đó kinh qua tu luyện dài luyện đến cực mạnh.
Mỗi lần hủy diệt một pho tượng linh thân, tuy rằng có thể tăng mạnh mấy lần pháp lực, nhưng đây là bạo phát trong ngắn hạn, một khi linh thân bị tiêu hao, trước khi trọng tố, thực lực sẽ giảm bớt nhiều.
Nếu như ba linh thân đều hủy diệt, nguyên thần cũng sẽ tiêu vong — sẽ không chết, nhưng sẽ giống như tỉnh phách, cần phải mất mấy trăm năm mới trọng tố, quá trình hung hiểm không nói, đến thần thức cũng có thể hoàn toàn tiêu tán, cho dù nguyên thần trọng tố, rất có khả năng cũng nhớ không nổi bất cứ chuyện gì trong kiếp trước nữa...
Đạo Phong thiêu đốt hai linh thân, dùng tất cả lực lượng để đối kháng, Minh Hà Lão Tổ đột nhiên cảm thấy áp lực tăng bội phần, cũng chỉ có thể vận dụng càng nhiều tu vi để cùng tiêu hao.
Còn phải phân ra một bộ phận tu vi để ứng đối Âm dương bổn nguyên lực... Minh Hà Lão Tổ nhất thời cảm thấy chịu không nổi.
Y phục Đạo Phong bốc cháy lên.
Xác ngoài của con nhện to lớn cũng rịn ra một tầng chất dầu, bắt đầu hòa tan...
"Phải làm sao bây giờ?" Đám Tứ Bảo ở phía xa thấy như vậy một màn đều hai mặt nhìn nhau.
"Ta muốn đi cứu Phong Thần!"
Tiểu Bạch nói rồi định tiến lên, bị Tiểu Thanh kéo lại.
"Ngươi đi có thể làm gì, chịu chết a!"
Không phải bọn hắn không đủ mạnh, mà là Âm dương bổn nguyên lực này thật sự quá mức đáng sợ, không ai có thể lộ ra trong một thời gian quá dài.
"Hòa thượng, ngươi để cho Bạch Mi bám lên người! Đi tiếp viện!" Lâm Tam Sinh đột nhiên mở miệng,"Những người còn lại, xông qua màn sáng, đi trợ giúp nhóm Thiếu Dương!"
Tứ Bảo và Ngô Gia Vĩ lập tức ngầm hiểu mà lĩnh ngộ chiến thuật.
"Lại bám lên người, rất không thoải mái." Tứ Bảo nhíu mày.
"Nhanh lên một chút nào, chúng ta đến đây không phải để xem náo nhiệt."
Tuy rằng trước đó giết chết Hữu Quân, cũng nhờ bọn hắn liều mạng ngăn trở Thái Âm sơn đại quân, công lao cũng có, nhưng Ngô Gia Vĩ còn cảm thấy thiếu nhiều, hắn muốn làm chuyện lớn hơn.
Bám lên trên naười Tứ Bảo. tế vuất La Hán kim thân để chếnn đỡ màn sáng, nhanh bay tới bên Đạo Phong.
La Hán kim thân của Tứ Bảo, là thủ đoạn phòng ngự mạnh nhất, cộng thêm tốc độ của Ngô Gia Vĩ, có thể giảm thiểu đến thấp nhất thời gian bị ánh sáng màn sáng hấp thụ, đây cũng là nguyên nhân Lâm Tam Sinh lựa hai người bọn họ.
Trên chiến trường, hai linh thân tiêu hao, khiến Đạo Phong nguyên khí đại thương, hầu như khó có thể tiếp tục.
Minh Hà Lão Tổ cũng không khá hơn chút nào, trong ánh mắt không còn tự tin và thong dong như trước.
Nhưng mà, khi hắn nhìn thấy tôn linh thứ ba đang không ngừng dâng lên trên đỉnh đầu Đạo Phong, đồng tử thoáng cái thắt chặt.
"Đạo Phong, ngươi điên rồi!"
Hao hết ba linh thân, Đạo Phong cũng gần như bằng với đã chết.
Đạo Phong cười cười với hắn.
"Hôm nay ta tới, không có ý định còn sống trở về."
Hắn làm phép, không chút do dự hòa tan linh thân thứ ba.
"Vì sao? Hi sinh bản thân, đáng giá không?"
"Tín niệm."
Đạo Phong lằng lặng nói,"Ngươi không rõ cái gì là sức mạnh tín niệm, rất đáng tiếc."
Minh Hà Lão Tổ hừ lạnh một tiếng, lập tức cười rộ lên,"Thì là như vậy, ngươi vẫn như cũ không phải là đối thủ của ta! Chỉ làm vật hy sinh mà thôi, đây không phải là tín niệm gì, đây là liệt căn của nhân loại —— xung động!"
Hắn gảy ra bốn chân nhện của mình, máu màu xanh nhạt chảy ra từ vết thương, bị bốc hơi lên thành yên vụ, bị tiêu hao kịch liệt dưới màn sáng chiếu xuống.
Nhưng mà cũng vì hắn giành được một tia cơ hội thở dốc, để cho hắn có thể toàn lực ứng phó sức mạnh đáng sợ do Đạo Phong hủy diệt linh thân sinh ra.