Chương 3585: Tín Niệm (3)
Chương 3585: Tín Niệm (3)Chương 3585: Tín Niệm (3)
Chỉ có như vậy, bằng không đến hắn cũng không chống đỡ được.
Hai cỗ lực lượng chạm vào nhau, sóng dư âm đổ dồn vào trong nước biển dưới thân bọn họ, giống như một quả bom nổ dưới nước, nước biển trong nháy mắt nổ tung, sinh ra một hắc động sâu mấy trăm thước, tiếp theo, thủy triều điên cuồng khởi động hướng về phía trung gian, tạo thành một lực xoáy, lên như diều gặp gió, đưa bọn họ dẫn thẳng tới chỗ cao nhất trên bầu trời, cột nước to lớn xoay tròn gầm thét, như Cửu Long hút nước, xông thẳng tới chân trời.
"Xung động sẽ làm ngươi trả giá thật lớn." Giọng nói của Minh Hà Lão Tổ cũng run rẩy, nhưng mà trong đó vẫn đang lộ ra sự tự tin.
"Ngươi hòa tan ba linh thân, vẫn không thể giết được ta, như vậy có phải là có chút đáng thương không?"
Chỉ thiếu chút nữa.
Minh Hà Lão Tổ cũng là bị dọa không nhẹ, chỉ thiếu chút nữa, bản thân đã không chịu đựng được.
Phụt!
Một thanh kiếm đột nhiên cắm vào sau lưng hắn, một dòng nước biếc chảy ra.
Hử?
Không đợi Minh Hà Lão Tổ phục hồi tỉnh thần lại, một luồng sức mạnh cường đại từ thanh kiếm trên lưng kia rưới vào trong cơ thể, mặc dù đối với hắn mà nói, cỗ lực lượng này cũng không được xem là cường đại, lại hầu như trở thành cọng rơm sau cuối đè chết lạc đà!
Người nào!
Minh Hà Lão Tổ giận dữ quay đầu lại, thấy được Tứ Bảo ——hòa thượng toàn thân còn cứng rắn hơn so với nham thạch kia!
Một ngụm niêm dịch màu xanh lá phun về phía Tứ Bảo, rơi lên trên La Hán kim thân của Tứ Bảo, xèo một tiếng toát ra khói màu trắng.
Tứ Bảo rên rỉ một tiếng.
"Chịu nổi không?" Hồn phách Ngô Gia Vĩ hỏi Tứ Bảo trong thần thức, vừa điều khiển tay của Tứ Bảo, quét ngang trường kiếm, chém rách ra một khe lớn hơn ở trên lưng Minh Hà Lão Tổ.
"Dựa vào ngươi cũng muốn giết ta!"
Minh Hà Lãn Tổ đñiân dfŒ# nhưng mình còn nhải đếi khánna Âm dưỡng bổn nguyên lực, thân thể lại bị Đạo Phong cuốn lấy, thực sự không rút thân thể ra được, chỉ có thể nhổ niêm dịch về hướng hắn.
Niêm dịch hỗn hợp với khí huyết ô của Minh Hà, sinh linh thông thường đụng trúng chắc chắn phải chết, dù cho tu vi thâm hậu cũng không đỡ được bao lâu, cũng là La Hán kim thân của Tứ Bảo quá mức BUG, chịu được màn sáng đồng thời vẫn đang liên tục đỡ lấy hai ngụm niêm dịch của Minh Hà Lão Tổ.
"Đậu móa, đờm của con nhện khổng lồ này khó chịu quá..." Hồn phách Tứ Bảo oán thán với Ngô Gia Vĩ,"Ta không chịu nổi bao lâu, ngươi nhanh lên một chút, nếu không sẽ phải cùng chết ở nơi này."
"Ta sẽ cho hắn một chiêu!"
Ngô Gia Vĩ làm phép, tu vi thông qua Tàng Phong kiếm phụt vào trong cơ thể Minh Hà Lão Tổ, tìm kiếm nguyên thần của hắn.
"Hử?"
Minh Hà Lão Tổ nhận thấy mục đích của hắn, rất giật mình.
"Tìm kiếm nguyên thần của ta, hóa ra ngươi phát điên rồi sao?"
Minh Hà Lão Tổ lại nhổ một cái về phía hắn, lần này không phải là niêm dịch, mà là tơ nhện, trói toàn thân Tứ Bảo lại, cố sức kéo về phía bên cạnh mình.
"Nhanh lên ta không chống nổi, Bạch Mi ngươi đang làm gì đó, như vậy không được đâu!" Tứ Bảo mắng to,"Nguyên thần của hắn cường đại hơn nhiều so với ngươi nghĩ, cho dù ngươi tìm được cũng vô pháp phá hủy, sẽ tự giết chết chính ngươi!"
"Không thử một chút làm sao biết!"
Ngô Gia Vĩ thể hiện sự cố chấp, dùng ý thức thẩm thấu, Tàng Phong kiếm thành một cái tay của hắn, không ngừng tìm kiếm trong cơ thể Minh Hà Lão Tổ.
Tứ Bảo cố sống cố chết chống cự lại tơ nhện, vẫn đang bị lôi qua một chút. Đây là cực hạn của hắn. Cho dù đổi thành Đạo Phong hoặc Diệp Thiếu Dương, cũng không có khả năng làm tốt hơn so với hắn. Dù sao La Hán kim thân cũng gần như là pháp thuật phòng ngự tốt nhất trên đời này.
Đạo Phong cũng phát hiện ý đồ của bọn họ, dùng hết khí lực sau cùng, gắt gao siết chặt linh thân Minh Hà Lão Tổ, để cho hắn không thể di động nửa bước.
Ba bên đều ở trong cảnh dày vò cực kỳ thống khổ, sau đó tạo thành một loại cân đối thập phần vi diệu. bên ai có thể kiên trì đến sau cùng.
Tứ Bảo và Ngô Gia Vĩ có thể chạy thoát, hiện tại chạy cũng còn kịp, nhưng lúc này Ngô Gia Vĩ đã tìm được nguyên thần của Minh Hà Lão Tổ, sử dụng mũi kiếm chữa vào, ý đồ chém nát nó.
Nguyên thần của Minh Hà Lão Tổ kiên cố không gì sánh được.
"Đậu móa ngươi xong chưa vậy hả! Ta không chịu nổi rồi!"
"Nhanh thôi..." Ngô Gia Vĩ vẫn đang kiên trì.
Phịch——
Ghim vào!
Ngô Gia Vĩ trong lòng mừng như điên, mũi kiếm sắc bén cuối cùng cũng đâm rách vách ngăn nguyên thần của Minh Hà Lão Tổ, một hơi đâm tới tận cùng, sau đó mạnh mẽ khuấy động.
Minh Hà Lão Tổ chỉ cảm thấy một trận trời đất ngả nghiêng, bắt đầu rên rỉ thống khổ.
Hai con kiến nhân gian kia!
Nếu như không phải là cơ duyên mười phần trùng hợp, cho dù là một trăm bọn họ, cũng đâu thể mảy may gây tổn thương cho bản thân mình?
Cho dù là như hôm nay, hắn cũng không muốn chết trong tay hai nhân loại tựa như con kiến này!
Từng sợi tơ nhện quấn ở trên người Tứ Bảo, như dây thừng buộc chặt, La Hán kim thân xuất hiện khe nứt, vỡ vụn từng chút một.
"Không chống nổi... Bạch Mi ngươi mau lên!"
Đột nhiên một bóng râm che ở phía trên đỉnh đầu, giúp bọn hắn chặn màn sáng không chỗ nào không có mặt, để cho hắn giảm bớt một ít áp lực.
Tứ Bảo gian nan ngẩng đầu, thấy được hai đại xà ẩn hiện ở trong mây mù.
Tiểu Thanh Tiểu Bạch cũng tới!
"Không thể để cho các ngươi một mình chiến đấu! Liều mạng!" Tiểu Thanh cúi đầu cười rộ lên với bọn họ, bởi vì bây giờ hắn đang là trạng thái bản tôn, nụ cười này nhìn hơi rợn người.
Tiểu Thanh gọi tới một mảnh mây mưa, che màn sáng cho mình và Tứ Bảo dưới thân, tuy rằng tự thân tiêu hao thật lớn, nhưng cuối cùng là giành được cho Tứ Bảo và Ngô Gia Vĩ một cơ hội thở dốc. Tiểu Bạch nhân cơ hội chạy tới bên cạnh Đạo Phong, không ngừng kêu tên hắn. "Phong Thần huynh nghe thấy không, huynh không sao chứ, huynh không được làm ta sợ!"
Tiểu Bạch sắp khóc rồi, Đạo Phong mà cô nhìn thấy, cả người đã trở nên bán trong suốt, giống như là từng viên bột phấn tạo thành hình người, trung gian có một nguồn sáng lúc sáng lúc tối, đó là nguyên thần của Đạo Phong.
"Bột phấn" màu vàng kim chính là nguyên thần của hắn phát ra, sau đó không ngừng bay về hướng Minh Hà Lão Tổ ở đối diện, bám lên trên người hắn.
Nguyên thần của hắn rất u ám, tùy thời có thể sẽ tắt.
"Thành công!"
Một tiếng hô to, hấp dẫn chú ý của đoàn người.
Theo đó một cỗ khí thể màu xanh biếc bốc lên vết thương trên người con nhện khổng lồ, nguyên thần của hắn bị Tàng Phong bảo kiếm sắc bén chặt đứt từ bên trong, Ngô Gia Vĩ vô cùng hưng phấn.
"Được rồi, phong khẩn xả hô!" (*)
(phong khẩn xả hô' là ám hiệu từ thời cổ đại mà bọn thổ phỉ cường đạo thường dùng, nghĩa là đối thủ quá lợi hại, đánh không lại, chạy mau)
Ngô Gia Vĩ cố sức rút kiếm, đột nhiên rắc một tiếng, hai mắt Ngô Gia Vĩ nhìn đăm đăm bảo kiếm mình vừa rút ra.
Tàng Phong kiếm... gãy rồi.
Bỗng nhiên ngẩng đầu, một vết máu bay tới phía mình, không kịp phản ứng, trước mắt tối sầm, không nhìn thấy cái gì nữa.
"Đi mau..."
Hắn tựa hồ là theo bản năng tránh ra khỏi thân thể Tứ Bảo, xông lên trước.
Cùng với nguyên thần Minh Hà Lão Tổ vỡ vụn, một luồng năng lượng cực kỳ đáng sợ nổ lên, Tứ Bảo và Tiểu Thanh còn chưa rõ tình hình, đã trực tiếp bị bắn văng ra ngoài.
Ở một mức nào đó, đây trái lại đã trở thành việc tốt ——sóng xung kích lớn trực tiếp hất bọn họ ra khỏi phạm vi màn sáng.
"Bạch MiI"
Tứ Bảo và Tiểu Thanh từ dưới đất bò dậy, tìm kiếm cái bóng của Ngô Gia Vĩ.
Ngô Gia Vĩ còn đứng ở chỗ cũ, hồn phách đang từ từ tán đi. năng lượng thổi tan hồn phách của hắn, hình ảnh biến mất sau cùng là hai hàng lông mày rậm của hắn.