Chương 3586: Tín Niệm (4)
Chương 3586: Tín Niệm (4)Chương 3586: Tín Niệm (4)
"Bạch MiI"
Tứ Bảo quát to một tiếng xông tới, Lâm Tam Sinh tiến lên làm phép vây giữ hắn lại, Tiểu Thanh cũng dùng đuôi gắt gao cuốn lấy hắn.
"Hắn đã đi rồi..." Lâm Tam Sinh chảy nước mắt nói.
Tứ Bảo ngồi bệt dưới đất, thất thần nhìn tỉnh phách bay múa đầy trời. Sau cùng, những tinh phách này đều đang bay về hướng Tu Di Sơn.
Lên Phong thần đài sao?
Tứ Bảo không có khí lực để ngẫm nghĩ những điều này, ý thức vẫn dừng lại một khắc cuối cùng trong chiến đấu trước đó:
Hồn phách Ngô Gia Vĩ rời khỏi thân thể của mình, chặn một đợt sóng năng lượng trí mạng...
Hai mươi năm huynh đệ.
Đáng giá sao?
Đáng!
"Con kiến, đều là con kiến!!"
Minh Hà Lão Tổ đột nhiên tránh thoát khỏi trói buộc, hóa thành hình người, ngửa mặt lên trời rống giận, tiện đà cười ha hả, nguyên thần của hắn bị chém thành hai đoạn, linh thân bị Đạo Phong kéo dài tiêu hao và màn sáng ăn mòn đã bị hư hại nặng nề, nguyên khí đại thương, chỉ còn lại có một hơi thở.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn thắng a, không riêng hao tổn chết Đạo Phong, còn giết thêm một người.
Hắn dùng ý chí cường đại không gì sánh được để chống đỡ linh thân, bay ra bên ngoài màn sáng, rồi đột nhiên nhận thấy được một năng lượng thể từ phía sau kéo tới, bỗng nhiên quay đầu.
Một thân trường bào màu lam, như một pho tượng thần chỉ từ trên trời giáng xuống, đả thần tiên trong tay phóng xuất thúy quang loá mắt, đánh xuống đầu hắn.
"Làm sao có thể!"
"Con kiến rất hèn mọn, nhưng con kiến có tín niệm, bọn nó am hiểu giúp đỡ lẫn nhau, vì mục tiêu chung không sợ hy sinh, dù cho đối mặt đối thủ cường đại gấp bội so với tự thân, bọn nó cũng sẽ không thối lui, quyết chí tiến lên... Đây là tỉnh thần quý báu nhất của nhân loại, đáng tiếc, ngươi vĩnh viễn không hiểu. naưØi ñnd không cần nhải hiển nữa." Đả thần tiên nện trên đỉnh đầu Minh Hà Lão Tổ, khơi dậy một luồng vết máu.
Đây mới là một cọng rơm rạ sau cùng đè chết lạc đà.
Ngao...
Con nhện to lớn phát sinh một tiếng rên rï không cam lòng, thân thể to lớn mềm xuống, bị ăn mòn với tốc độ cực nhanh, một đám tàn hồn bay đi như lông chim, không lâu sau, nguyên thần lại phục sinh, ý thức sẽ phục hồi như cũ, nhưng tu hành thì phải bắt đầu lại từ đầu.
Minh Hà Lão Tổ sẽ ngóc đầu trở lại, nhưng đây sẽ là chuyện của mấy trăm năm thậm chí ngàn năm sau.
Cuối cùng cũng... thành công rồi.
Đạo Phong cố sức phun ra một hơi thở, cúi đầu nhìn thân thể của chính mình, bắt đầu từ hai chân cũng đang chậm rãi tiêu tán.
Cú đánh sau cùng vừa rồi, hắn cũng đã dùng hết toàn lực.
"Phong ca!"
Tiểu Bạch kêu khóc.
"Ngươi..." Đạo Phong vô lực giơ tay lên với cô.
"Phong ca huynh có di ngôn gì sao, ta nghe đây."
Tiểu Bạch vội vàng thò đầu qua, cho rằng sẽ nghe được di ngôn đại loại như "Thực ra ta cũng thích ngươi" hay gì đó, kết quả nghe được: "Di ngôn con khỉ, ta còn chưa có chết đâu... Ngươi mau hút nguyên thần ta vào trong cơ thể..."
AI Như vậy sao?
Tiểu Bạch phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng làm theo, hút nguyên thần gần tán hết của Đạo Phong vào trong huyệt Khí Hải, lại đơn độc mở ra một mảnh địa phương, dùng khí thể bao vây nguyên thần hắn lại, coi như là một môi trường phong kín chân không.
Làm xong hết thảy những việc này, cô mới cảm thấy làn da toàn thân phơi ra trước màn sáng đã bị hòa tan rất nhiều, vô cùng đau đớn, nhanh chóng nỗ lực bay trở về đến vùng an toàn.
"Phong ca, huynh thế nào rồi?" Cô tìm kiếm một người hầu như phá thành mảnh nhỏ ở chỗ sâu trong ý thức.
"Không mất mấy trăm năm sẽ khôi phục lại được. ." Giọng nói của Đạo Phong yếu ớt như tiếng muỗi kêu.
"Không sao hết, có ta bảo vệ huynh, huynh khôi phục mất bao lâu cạnh Đạo Phong, cuối cùng cô cũng đã chờ được, hơn nữa bản thân lại có thể có ngày đảm nhiệm vai trò người bảo vệ hắn, cảm giác này thực sự tốt quá.
Nhớ tới Ngô Gia Vĩ hy sinh trong đó, Tiểu Bạch lau nước mắt, hai tay che ngực, càng thêm quý trọng nguyên thần Đạo Phong.
Nhiệm vụ đã hoàn thành...
Ý thức Đạo Phong tùy ý nổi lơ lửng, trời đất quay cuồng cảm giác hết sức thống khổ, nhưng cũng may có một môi trường chân không, nguyên thần sẽ không bay đi, bằng không nguyên thần tán đi rồi, sẽ giống như Minh Hà Lão Tổ, mất thời gian ngàn năm để trọng tố.
Cũng không biết bên Thiếu Dương như thế nào rồi?
Không thể tham gia cuộc chiến đấu sau cùng với Vô Cực Quỷ Vương, hắn có chút tiếc nuối, cũng có chút lo lắng cho Diệp Thiếu Dương, thế nhưng... Mình đã làm hết khả năng, dọn dẹp tất cả cản trở, thậm chí Minh Hà Lão Tổ cường giả mạnh đến không tưởng tượng nỗi cũng đã bị giết chết.
Cho nên, nghỉ ngơi một chút nào.
Đạo Phong đóng niệm tưởng thần thức lại, bắt đầu toàn lực chữa trị nguyên thần, hắn hy vọng khi mình tỉnh lại, hết thảy đều kết thúc, mà Thiếu Dương... vẫn còn sống.
"Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, nhanh chóng điều tức, lát nữa chúng ta đi trợ giúp Thiếu Dương!"
Thụ thương các thứ không nói, bại lộ trong thời gian dài trước màn sáng, linh lực trong cơ thể bọn họ đều bị hút đi không ít, nguyên khí đại thương, hiện tại nếu đi hỗ trợ quả thực chính là thêm vướng tay vướng chân.
Vì vậy dưới sự thúc giục của Lâm Tam Sinh, mọi người ngồi xuống đất, bắt đầu điều tức khôi phục.
Trong quá trình nhóm Đạo Phong tử đấu cùng Minh Hà Lão Tổ, nhóm Diệp Thiếu Dương một mực chạy đi, bọn họ chạy vào phạm vi chư thần Tu Di Sơn nhận biết, nhưng cũng chỉ mới vừa đi vào, đã bị một màn sáng cản lại.
Cũng vào lúc này, Diệp Thiếu Dương mới thật sự hiểu thực lực của Vô Cực Quỷ Vương kinh khủng ra sao, có lẽ nói, những trận chiến đấu lúc trước kia, bất kể là hắn hay là Đạo Phong, vẫn không thể bức Vô Cực Quỷ Vương thể hiện ra trạng thái mạnh nhất.
Y vẫn đứng vững dưới thế tiến công của Phong Đô đại đế, lại còn thừa Vưul
Không ngừng có quả cầu ánh sáng bị y ném qua, tốc độ cực nhanh, Tiểu Cửu vác ba người bọn hắn không ngừng chạy như điên, vẫn có những lúc không thể tránh khỏi, Diệp Thiếu Dương chỉ có thể làm phép ngạnh kháng, quả cầu ánh sáng này nhìn có vẻ tầm thường, nhưng uy lực cực đại, bị trúng đòn vài lần, đến hắn cũng cảm giác chịu không xiết.
"Như vậy không được, không thể xuyên qua màn sáng, chúng ta không có cách nào khác tiến sâu hơn một bước." Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói,"Hay là thế này, trước tiên anh sẽ đi giúp đại đế, Tiểu Cửu em cõng bọn họ, tìm cơ hội, sau đó lên núi trước."
Nếu như mình tham gia vào chiến đấu, Vô Cực Quỷ Vương tất nhiên phải bỏ ra tỉnh lực lớn hơn nữa để ứng đối, pháp lực dùng để duy trì màn sáng sẽ giảm đi, dựa vào năng lực của Tiểu Cửu, hơn phân nửa có thể phá ra một chỗ hổng, đưa Diệp Tiểu Mộc và Tô Yên lên núi.
Đến bước này, Tiểu Cửu biết không ngăn cản được, chỉ có thể dặn dò hắn cẩn thận.
"Con cảm giác toàn bộ hành trình này tụi con chỉ là khán giả..." Nhìn bóng người Diệp Thiếu Dương rời đi, Diệp Tiểu Mộc buồn bã nói.
"Còn gây thêm phiền toái." Tô Yên cầm lấy tay của hắn.
"Đây không phải là cuộc chiến của các ngươi, tương lai, các ngươi sẽ có cuộc chiến thuộc về mình, đến lúc đó các ngươi sẽ là vai chính. Nhưng mà đầu tiên các ngươi phải tiếp tục sống sót."
Cuộc chiến đấu giữa Vô Cực Quỷ Vương và Phong Đô đại đế đã giằng co một khoảng thời gian rất dài.
Lúc đầu Phong Đô đại đế chiếm thượng phong, mỗi một lần công kích đều sử xuất sức mạnh dời non lấp biển, Vô Cực Quỷ Vương phải duy trì Âm dương bổn nguyên lực, một mực thối lui tránh né là chính, đến Minh Hà Lão Tổ sát bên bị Đạo Phong chém chết, y cũng không có biện pháp cứu —— không phải là không nhìn thấy, mà là thật sự không rút tay ra được.