Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3580 - Chương 3587: Trên Phong Thần Đài (1)

Chương 3587: Trên Phong Thần Đài (1) Chương 3587: Trên Phong Thần Đài (1)Chương 3587: Trên Phong Thần Đài (1)

Kết quả theo thời gian trôi qua, khí thế đủ để hủy diệt hết thảy của Phong Đô đại đế cũng giảm đi không ít, chiến đấu hạ xuống thành cân đối, Vô Cực Quỷ Vương lúc này mới có thể chia ra một bộ phận tinh lực, đi chặn lại đám người Diệp Thiếu Dương.

"Có phải là lão sư cũng không nghĩ tới, sức mạnh của Xi Vưu sẽ hao tổn nhanh như vậy?"

Vô Cực Quỷ Vương cười tủm tỉm hỏi vấn đề này.

Phong Đô đại đế không phủ nhận.

Song phương đều là cực mạnh trong tam giới, tất cả biến hóa của đôi bên đều không thể tránh thoát mà ánh mắt của đối phương, đích xác, lệ khí trong cơ thể Xi Vưu trong trận chiến đấu này đã bị tiêu hao hơn phân nửa, tuy rằng nhìn hắn tựa như không làm gì, lãng phí khí lực một cách vô ích, kỳ thực hắn làm tất cả, chính là vì chống đỡ Vô Cực Quỷ Vương, để cho y không thể chú ý mấy chiến trường khác, bằng không chỉ dựa vào bọn Đạo Phong ra sức thế nào, Vô Cực Quỷ Vương cũng không thể để cho Minh Hà Lão Tổ và Hữu Quân tử vong (con nhện to lớn phải trọng tố linh thân, cũng không xê xích gì nhiều so với tử vong).

Hiện tại trọng tâm của chiến trường, chỉ còn dư lại một mình y.

"Hết thảy những việc này, ta đã sớm đoán được." Phong Đô đại đế tiếp tục tiến công, mở miệng nói, trước kia để ổn định quân tâm, hắn không hoàn toàn nói rõ ngọn ngành đối với nhóm Diệp Thiếu Dương —— sau khi hắn luyện hóa Xi Vưu, tuy rằng nhìn có vẻ trở nên mạnh hơn, nhưng loại sức mạnh đáng sợ này cũng không kéo dài, lệ khí trong cơ thể Xi Vưu, trừ bản thân y ra, cho dù là hắn Phong Đô đại đế, cũng không cách nào tìm được bí quyết tái sinh lệ khí.

Nói cách khác, lệ khí trong cơ thể hắn dùng một chút sẽ bớt đi một chút.

Tuy rằng lượng tồn dư nhìn có vẻ còn rất nhiều, gần như đủ để dẹp yên cả nhân gian, nhưng hết lần này tới lần khác đối thủ là Vô Cực Quỷ Vương cường giả bậc này... khi lệ khí trong cơ thể Xi Vưu tiêu hao sạch sẽ, hắn cũng cũng chỉ còn lại có nguyên thần —— dù sao ban đầu khi hắn dùng trớ chú nuốt chửng Xi Vưu, cũng đã hy sinh nhục thể của mình.

Từ góc độ về thực lực, đây căn bản cũng không phải là tăng mạnh, mà là suy yếu.

"Ngươi lựa chọn đánh bạc, ngươi biết sức mạnh của ta là vô hạn, nhi£Znad nhán diiv nhất? đánh bai đướđc ta chính là aiải nauvết dứt điểm. †trana nháy mắt áp đảo ta, nhưng ngươi đã thất bại. Kết quả của thất bại, chính là hủy diệt."

Hai tay Vô Cực Quỷ Vương xé rách ra hai luồng trong màn sáng, nặn thành một quả cầu ánh sáng không gì sánh được, không ngừng lớn mạnh trong lòng bàn tay y, đến khi to bằng quả bóng yô-ga, y ném về phía Phong Đô đại đế.

Phong Đô đại đế biết không thể tránh khỏi, trái lại xông lên, dùng hai tay nâng lấy nó, năng lượng nóng rực trong nháy mắt phát ra ngoài, xông tới trước mặt.

"Lão sư, ta vẫn muốn hỏi ngươi một câu, ta... có phải là đệ tử đắc ý nhất của ngươi hay không?"

Bóng người Vô Cực Quỷ Vương đột nhiên hiện lên trước mặt hắn, một tay nâng quả cầu ánh sáng, cố sức đi tới trước mặt hắn.

"Ngươi là mạnh nhất."

Giọng nói Phong Đô đại đế đã hơi chật vật,"Đệ tử ta đắc ý nhất là ngươi, nhưng cảm thấy tiếc nuối nhất, cũng là ngươi..."

"Ta chiến đấu vì tín niệm!" Vô Cực Quỷ Vương hầu như rống lên, cố sức thúc quả cầu ánh sáng,"Ta vẫn luôn rất kính nể lão sư, nhưng ta càng mưu cầu danh lợi và tín niệm của ta!"

Phong Đô đại đế khẽ cười,"Nhìn tín niệm của ngươi đi, trừ bản thân ngươi ra, ngươi tìm được người thứ hai ủng hộ ngươi sao? Hữu Quân, hay là Minh Hà lão yêu? Hay là những tử tôn của ngươi ở Thái Âm sơn ? Ngươi thật sự cho là bọn họ hiểu được cái gì là thiện ác, hiểu được cái gì là bình đẳng, ngươi cho là bọn họ chiến đấu vì tín niệm của ngươi?"

"Chỉ cần để cho ta nhất thống tam giới, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ rõ, việc này cần thời gian."

"Đẩy ngã tất cả rồi làm lại, có chắc sẽ tốt hơn so với hiện tại?"

"Không thử một chút, làm sao biết được?"

"Không nên làm bẩn những lời này!"

Một giọng nói vang lên ở phía sau y,"Đây là lời kịch của ta!"

Vô Cực Quỷ Vương cũng không quay đầu lại, tiện tay phẩy phẩy, một năng lượng lôi cuốn lấy nước biển, hình thành một con sóng lớn cao mấy chục thước, đánh tới phía sau.

"Đúng là thứ âm hồn bất tán, ngươi có thể sống đến bây giờ, thật không dễ dàng!"

"Ta đã thề phải giết ngươi báo thù, ngươi không chết, ta làm sao có Diệp Thiếu Dương phá vỡ sóng nước, khoát tay đánh ra hơn mười tấm Ám kim thần phù, cũng không mù quáng tiến công, mà là treo lơ lửng trên bầu trời vòng quanh thân Vô Cực Quỷ Vương. Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn lại Phong Đô đại đế.

"Đến lúc rồi!"

Phong Đô đại đế thản nhiên nói, đột nhiên bỏ qua phòng thủ, để cho viên năng lượng thể to lớn kia bao vây toàn bộ bản thân lại, dưới năng lượng cường đại, thân thể hắn bắt đầu hòa tan.

Chủ động chịu chết?

Vô Cực Quỷ Vương lập tức ngơ ngẩn, nhưng vào lúc này, nước biển dưới thân đột nhiên tách rời về bốn phía, kim quang chói mắt từ phía dưới dâng lên, hợp thành một ký tự đặc biệt: Vạn.

"Dĩ vô ngã, vô nhân, vô chúng sinh, vô thọ giả, tu nhất thiết thiện pháp, tức đắc a nậu đa la tam miểu tam bồ đề..."

Một phạm âm hùng hồn vang lên.

Chữ "Vạn" to lớn vây quanh Vô Cực Quỷ Vương.

Địa Tạng Bồ Tát, rốt cục đã xuất thủ!

Thân là trợ lực cực mạnh, hắn vẫn chưa từng xuất thủ, dù cho Đạo Phong và Ngô Gia Vĩ có hy sinh, hắn cũng không tới cứu, trong mắt của hắn không có sinh tử, chỉ có đại từ bi.

Dựa theo ước định của hắn cùng Phong Đô đại đế, muốn chiến thắng Vô Cực Quỷ Vương, biện pháp duy nhất là ở trong khoảng thời gian ngắn tăng mạnh thế tiến công đến mức tận cùng, để cho y không kịp khôi phục, một chiêu đánh bại y.

Cho nên chỉ có cơ hội một lần, nhất định phải đánh bất ngờ.

Giống như bây giờ, vô luận là Vô Cực Quỷ Vương, hay là đám người Diệp Thiếu Dương cũng sẽ không đoán được quyết chiến đã đến.

Nhưng mà năng lực đọc chiến trường của Diệp Thiếu Dương không phải là cùi bắp, biết cơ hội đã tới, lập tức làm phép kích hoạt hơn mười tấm thần phù, trong khoảnh khắc hỏa quang tận trời, như pháo hoa nổ tung, vây chặt lấy Vô Cực Quỷ Vương.

Nhìn nhiều thần phù như vậy cùng nhau thiêu đốt, nội tâm Diệp Thiếu Dương cũng rất cảm khái, nhớ năm đó bản thân còn ở cảnh giới thiên sư, muốn kích hoạt một thần phù còn trầy trật, hôm nay... lại là mấy chục tấm.

Đây cũng là cực hạn của hắn, tuy rằng không giết chết được Vô Cực Quỷ Vương, chí ít cũng có thể tăng thêm không ít phiền phức. Vô Cực Quỷ Vương và Phong Đô đại đế, sóng cuồng bốn phía thay nhau nổi lên, lại giống như cánh hoa, hướng lên phía trên nỗ lực co rúc lại, khóa chặt Phong Đô đại đế bà Vô Cực Quỷ Vương vào chính giữa, nhìn qua như là một đóa hoa sen to lớn do cuộn sóng tạo thành.

Đây tám phần mười là pháp thuật của Địa Tạng Bồ tát.

Màn sáng vẫn duy trì liên tục từ khi khai chiến đến bây giờ đã tiêu thất.

Đến lúc rồi!

Diệp Thiếu Dương nhiệt huyết thiêu đốt, vừa muốn động thân tiến nhập vào trong "hoa sen", bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của Địa Tạng Bồ: "Ngươi còn không lên núi, chờ cái gì?"

"Lên núi?" Diệp Thiếu Dương ngẩn ra,"Không phải một hơi giết chết Quỷ Vương sao?"

"Lỡ như không giết chết hắn được thì sao? Ngươi nhanh chóng lên núi đi!"

"Được rồi."

"Mang theo nguyên thần đại đế, nhanh lên!"

Một quả cầu ánh sáng tím từ trong hoa sen bay ra, bay tới Diệp Thiếu Dương.

Đây là nguyên thần của đại đế?

Diệp Thiếu Dương nhanh chóng đánh ra một tờ bùa trống, cuốn nguyên thần lại, chạy như điên về phía Tu Di Sơn.

"Đại đế, thế nào mà ngươi chỉ còn lại có nguyên thần?"

"Thân thể đã nát... để có thể vây khốn hắn một khoảng thời gian." Giọng nói của đại đế rất nhẹ, nhưng vẫn lộ ra nét trang nghiêm.
Bình Luận (0)
Comment