Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3581 - Chương 3588: Trên Phong Thần Đài (2)

Chương 3588: Trên Phong Thần Đài (2) Chương 3588: Trên Phong Thần Đài (2)Chương 3588: Trên Phong Thần Đài (2)

Nói cách khác, hắn cũng sắp chết rồi?

"Ta không hiểu, vì sao không đánh một trận, ba người chúng ta lẽ nào đánh không lại một mình hắn?"

"Chúng ta không đánh được, đừng quên ta cũng là Nhân thần quan, một khi nguyên thần tan rã, sẽ không thể nào thu được chư thần lực, chỉ có nhân cơ hội này, ngươi dẫn ta lên núi, nhanh lên, nguyên thần của ta đang tan rã, chống đỡ không được bao lâu..."

Diệp Thiếu Dương nghe mà thất thần, vừa nỗ lực chạy trốn, vừa thì thào nói: "Ngay từ đầu không phải thiết kế như vậy."

"Không sai, nhưng ngay từ đầu, chẳng ai nghĩ tới hắn đã cường đại đến trình độ này."

Phong Đô đại đế than nhẹ một tiếng,"Ta đã tính toán hết các bộ phận, lại quên đi một điểm... Thi huyết và nguyên thần của Hậu Khanh."

Cái gì?

"Hắn luyện hóa nguyên thần của Hậu Khanh, cũng hấp thu thi huyết trong cơ thể cô nương kia, so với năm xưa hắn đã cường đại hơn nhiều, trên đời này không có lực lượng gì có thể hủy diệt hắn, ngoại trừ một kích của chư thần lực..."

Diệp Thiếu Dương nghe mà phát hoảng,"Giả như... Cái gọi là chư thần lực, là một cái hố to thì sao?"

"Cái gì?"

"Sặc, ý là, tác dụng không được hoành tráng như vậy."

"Vậy thì, phải chờ thay đổi triều đại thôi."

"À phải rồi, linh hồn tiểu cô nương kia vẫn còn, trước đó khi cùng hắn tiến hành chiến đấu bằng nguyên thần ta có cảm ứng được, bị hắn nhốt ở trong nguyên thần của mình, giả như ngươi có thể giết diệt nguyên thần của hắn, có lẽ sẽ có thể cứu được cô ấy ra."

Lãnh Ngọc! Quả nhiên cô ấy vẫn còn sống!

Diệp Thiếu Dương vô cùng kích động, ý chí chiến đấu cũng càng bừng cháy hơn.

Lúc này hắn đã chạy đến chỗ trước đó chia tay với nhóm Tiểu Cửu, Tiểu Cửu còn ở đó, nhưng Diệp Tiểu Mộc và Tô Yên đã không thấy đâu.

"Bọn họ lên núi rồi, sóng biển phòng ngự quá mạnh mẽ, em không đi lên đươc" "Tốt rồi, em đi hợp lại cùng mọi người đi." Thời gian cấp bách, cũng không có công phu nói thêm cái gì, Diệp Thiếu Dương bước lên ôm cô một cái, xoay người tiếp tục chạy đi.

Vừa đi về phía trước, một hoa sóng xông tới mặt, lại là "hệ thống tự vệ" của Tu Di Sơn. Diệp Thiếu Dương dựa theo chỉ điểm trước đó của Tô Yên, thu pháp lực lại, đón đầu sóng di tới.

Sóng biển tới trước mặt hắn tự động tách ra.

Quả nhiên là vậy...

Diệp Thiếu Dương đi tới từng bước một, quay đầu nhìn lại, Tiểu Cửu chưa đi, đám người Tứ Bảo cũng đã tới đây rồi, đứng thành một hàng, bày ra tư thái phòng ngự.

Một dòng nước ấm chảy qua tim Diệp Thiếu Dương trong.

Bọn họ biết rất rõ mình không phải là đối thủ của Vô Cực Quỷ Vương, nhưng vẫn tới, mục đích chỉ có một: tranh thủ thời gian cho mình.

Trận chiến cuối cùng của Tróc Quỷ Liên Minh.

Đến đây đi.

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, chạy băng băng về phía trước, một đường thông suốt không trở ngại đi tới dưới chân Tu Di Sơn.

Đây là lần đầu tiên hắn quan sát ngọn núi này ở khoảng cách gần như vậy, cảm giác nhìn qua cũng không khác gì mấy so với núi ở nhân gian, chỉ là trên tảng đá hình như phủ một tầng kim phấn, chiếu sáng lập loè.

Linh khí thoáng cái trở nên nồng nặc, hơn nữa vô cùng thuần túy, tựa hồ không có một chút tạp chất.

Không có thời gian ngắm phong cảnh, Diệp Thiếu Dương chạy như điên lên núi, ở chỗ cao nhất nơi đỉnh núi gặp được Tô Yên và Diệp Tiểu Mộc.

Bọn họ ẩn trong một đám sương mù màu tím, hai người đứng xa nhau, khoảng cách hơn mười mét, dưới chân tựa hồ đạp lên thứ gì như gỗ nổi, một dòng sông màu vàng kim chảy qua dưới chân bọn họ.

"Thúc thúc mau tới đây! Đứng ở bên đó ——" Tô Yên phát hiện hắn, chỉ vào một vị trí, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn thấy một tảng đá màu đỏ, phập phồng ở giữa con sông màu vàng, mặt trên có khắc ký hiệu không ai đọc hiểu được.

Diệp Thiếu Dương đứng lên trên, tảng đá bỗng nhiên trầm xuống ——

Ảo giác!

Diên Thiếu Dưởng đã nhân ra. eau đó trước mắt tối cầm. trời runa đất chuyển một trận, phạm vi tầm nhìn đột nhiên rõ ràng, quay đầu nhìn lại, vẫn là đỉnh núi, hai người Diệp Tiểu Mộc cũng đều ở đây, còn có đại đế... cũng đứng ở nơi cách hắn không xa.

"Ngươi..."

"Ta tự chui ra, bốn vị trí, một người một vị trí."

"Đây là địa phương nào? Không phải là đỉnh núi sao?" Diệp Thiếu Dương nhìn trái nhìn phải, đích thật là đỉnh núi, chỉ là khác biệt cũng quá lớn.

"Đỉnh núi trong ảo cảnh."

Diệp Tiểu Mộc đáp, kỳ thực bọn họ cũng là vừa tới không lâu sau, khi nhìn thấy miệng cự đỉnh kỳ quái, Tô Yên mơ hồ nhớ lại một vài thứ, nhảy vào trong đỉnh, đâm rách ngón tay, lấy máu của mình vẽ loạn lên trên mấy phù văn điêu khắc thần bí, sau đó đại đỉnh bị khởi động, bọn họ nhảy vào, bắt đầu phóng xuất ra phía ngoài yên vụ màu tím, ngay sau đó, phía sau đại đỉnh có một khe rãnh vốn khô khốc, lại bắt đầu không ngừng chảy ra màu vàng chất lỏng.

Gỗ nổi ẩn hiện ở giữa sân, tổng cộng bốn cái.

Khi gỗ nổi liên tiếp xuất hiện, Tô Yên giải thích bốn gỗ nổi này, tượng trưng cho chung cực pháp tướng cao thâm nhất trong tiên thiên bát quái: Càn Khôn vô cực. Nói chung chính là một bộ phận then chốt, cần phải có ba nhân thần quan bọn họ cùng cô là người dẫn đường đồng thời đứng trên đó, để bắt đầu nghỉ thức Tu Di Sơn.

Sau khi Diệp Thiếu Dương đứng lên trên, Phong Đô đại đế cũng tự hiểu mà đứng ở vị trí của mình, nước chảy liền mạch, vẫn chảy xuôi xuống dưới núi, kích hoạt toàn bộ pháp tướng, đưa bọn họ dẫn vào trong mảnh ảo cảnh này.

"Là ảo giác nhưng cũng không phải."

Tô Yên đi tới phía trước đại đỉnh, quay đầu nhìn ba người bọn hắn nói rằng: "Đối với nhân gian mà nói, ở đây vốn chính là hư huyễn, nhưng lại là tồn tại thực tế, huyền bí trong đó không phải một đôi lời là có thể giảng giải được."

"Vậy thì đừng nói. Nhanh chóng làm những gì cần làm đi." Diệp Thiếu Dương thúc giục, quay đầu nhìn thoáng qua nguyên thần của Phong Đô đại đế, đã gần như hoàn toàn trong suốt."Đại lão ngươi còn chịu nổi chứ?"

"Nghi thức hoàn thành rồi, có hay không có ta, cũng không sao cả." Giọng nói của Phong Đô đại đế từ từ nhẹ dần, vì để cho Diệp Thiếu Dương nghe thấy lời của mình, bay nhẹ một chút về bên cạnh hắn, sau đó Diệp theo nụ cười thản nhiên.

"Tiểu Thiên sư, tồn vong của Tam giới, nằm trong trận đánh này, toàn bộ nhờ vào ngươi..."

"Áp lực này hơi lớn."

"Ta thực sự từng tính kế với ngươi, nhưng là vì duy trì trật tự của Tam giới... Từ khi vừa mới bắt đầu ta đã xem trọng ngươi, trận chiến này, ngươi có thể thắng..."

"Ta sẽ cố hết sức."

Diệp Thiếu Dương thấy thân ảnh hắn càng lúc càng mờ nhạt, sợ là sắp biến mất, cũng không trêu chọc nữa, bái một cái thật sâu về phía Phong Đô đại đế. Những gì hắn làm vì tam giới cũng đủ nhiều rồi.

Thân ảnh của Phong Đô đại đế tiêu tán, nguyên thần như một chiếc lông chim phát sáng, bay đến chỗ xa vô cùng.

Giống như Minh Hà Lão Tổ, hắn cũng sẽ có ngày trọng tố nguyên thần, nhưng mà tu vi sẽ hoàn toàn không có, đến lúc đó phải trải qua luân hồi, trọng sinh lần nữa.

Một đời đế quân, từng là người chấp chưởng tam giới, đã kết thúc như vậy.

Một trận đất rung núi chuyển, mây tía tản ra, Diệp Thiếu Dương kinh ngạc phát hiện đại đỉnh trước mặt lay động, tiếp theo hết lần này tới lần khác nghiền nát, dung hóa thành một mớ bột phấn, lúc này ảo cảnh biến mất, ba người thình lình gặp phải hồng thủy —— là con sông màu vàng kia đã lan tràn thành hồng thủy, ba người đều bị bao phủ ở trong đó.

Trong nước rất ấm áp...

Từng tia ấm áp thấm vào thân thể của bọn họ.

Diệp Thiếu Dương cảm giác ý thức của mình đang biến mất, dường như trong đầu có vô số mảnh nhỏ chui vào, các loại thanh âm kỳ quái, chú ngữ, nói chuyện, ca hát, tiếng ngựa hí, binh khí va chạm, tiếng phụ nữ ru con ngủ, giọng nói của tình nhân nỉ non bên tai...
Bình Luận (0)
Comment