Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3582 - Chương 3589: Trên Phong Thần Đài (3)

Chương 3589: Trên Phong Thần Đài (3) Chương 3589: Trên Phong Thần Đài (3)Chương 3589: Trên Phong Thần Đài (3)

Hồng thủy rút đi, Diệp Thiếu Dương tỉnh táo lại, toàn thân trên dưới có một loại cảm giác kỳ quái —— ừ, giống như là những vết thương trước đó đều đã phục hồi như cũ? Hơn nữa kể cả một chút tỳ vết trọc khí cuối cùng trong cơ thể mình cũng không còn?

Lại nhìn Diệp Tiểu Mộc và Tô Yên, hình như cũng là cùng một suy nghĩ như vậy.

"Đây là tẩy trừ hồn phách và thân thể của thúc, như vậy mới có thể dung nạp chư thần lực." Trong lúc Tô Yên nói chuyện, Diệp Thiếu Dương phát hiện vị trí vốn là đại đỉnh, xuất hiện một vật kỳ quái: Thạch đài cao chín tầng, mỗi một tầng đều lát bằng đá xanh, phong cách cổ xưa đậm nét, không ít chỗ vẫn còn khe nứt, trên đó mọc lên cây cỏ, chỗ cao nhất chín tầng lâu tháp, là một tấm bia đá cao to đứng sừng sững.

Màu sắc đen như mực, mặt trên không có gì cả.

Toàn bộ nhìn qua giống như là một một di tích hoang phế nhiều năm.

"Đây là..."

"Thượng cổ Phong thần đài."

Là nơi năm xưa Khương Tử Nha phong sắc chúng thần?

Diệp Thiếu Dương không nhịn được kích động.

"Thúc thúc mau đi đi, phóng thích ra chư thần chi niệm trên phong thần trên đài, tiếp thu thần lực!"

"Sặc, còn các ngươi thì sao?"

"Nhiệm vụ hoàn thành." Tô Yên nhún nhún vai,"Bọn con tới đây chỉ để giải khai phong ấn. Đương nhiên, thúc, Hiểu Húc... à, đại đế, còn có Tiểu Mộc, ba người đều có thể tiếp thu chư thần lực, đây cũng là lớp bảo vệ song song của chư thần năm ấy, miễn cho nhân thần quan duy nhất chết đi, hết thảy đều thất bại. Hiện tại đại đế đã không còn, chỉ có thúc và Tiểu Mộc, vậy chắc chắn là để thúc làm rồi."

Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn Diệp Tiểu Mộc, đi tới Phong thần dài, nói rằng: "Tương lai ngươi sẽ có cơ hội, nhưng mà, ta thà là ngươi vĩnh viễn không có cơ hội như vậy."

Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn. Không phải mỗi cuộc chiến sinh tử nhân loại đều có thể đánh thắng.

Diệp Thiếu Dương đi tới phía trước tấm bia đá, dựa theo yêu cầu của Tô Yên, đưa một tay áp lên phía trên. Một cảm giác mát lạnh nhảy vào trong cơ thể.

Quang hoa màu vàng từ phạm vi bàn tay hắn khuếch tán hướng ra phía ngoài, dâng lên từ trên tấm bia đá, tầng ngoài tấm bia đá mở ra, có nham thạch bong ra, xuất hiện phía dưới không còn là thực thể, mà là một mảnh ánh sáng màu xanh lục, nhưng bàn tay ấn ở trên đó lại có xúc cảm thực thể.

Có ánh sáng thực thể... Đây quả thực trái với quy tắc vật lý nhân gian.

Tầm nhìn một lần nữa trở nên mơ hồ, trước mắt vô số quang ảnh bay qua, ban đầu tựa như là cát vàng khắp bầu trời, lúc sau quang ảnh xác nhập thành từng hình cầu, càng lúc càng lớn, sau cùng tất cả tạo thành hình dạng con người, thoảng qua trước mắt hắn.

Có đạo sĩ cũng có tăng nhân, ăn mặc không giống nhau, vừa nhìn sẽ biết mỗi người thuộc về một triều đại khác nhau, đương nhiên cũng có người thường mặc cổ trang các loại.

Trương Đạo Lăng?

Diệp Thiếu Dương nhìn thấy một người dáng dấp rất giống bóng dáng Trương thiên sư trên bức họa Đạo gia điển tịch, nhưng mà không đợi nhìn thấy rõ ràng đã di chuyển sang một bên.

Lúc sau còn có một số gương mặt đã nhìn thấy trong cổ thư, trong đó thậm chí bao gồm của Thuần Dương chân nhân.

Đây là... chư thần?

Diệp Thiếu Dương chợt hiểu rõ, bọn họ chính là chư thần Tu Di Sơn, Phong thần đài là một nơi chứa đựng thần niệm và tu vi của bọn họ... Đột nhiên, trong đám người có một người cười cười đi về hướng hắn.

"Tiểu Mã!"

Diệp Thiếu Dương kích động kêu lên.

Hóa ra nguyên thần của hắn cũng lên Phong thần đài!

Trong giây lát, hắn nhìn thấy người bên cạnh Tiểu Mã kia, chính là Ngô Gia Vĩ.

"Bạch Mi, tại sao ngươi lại ở đây?"

Ngô Gia Vĩ cũng cười cười với hắn, sau đó cùng Tiểu Mã vẫy tay đi xa.

Đây là tàn niệm của bọn hắn...

Diệp Thiếu Dương đang tìm thân ảnh của hai người, đột nhiên phía sau truyền đến giọng nói của Tiểu Cửu: "Thiếu Dương!"

Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn thấy Tiểu Cửu, Tứ Bảo, Qua Qua "Mọi người... lên núi như thế nào?"

"Linh lực đều tụ tập ở trên này, không còn hệ thống phòng ngự nữa, bọn tôi tới hỗ trợ."

Nghe Tứ Bảo nói, Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn lại, lúc này mới nhìn thấy biến hóa của ngoại giới:

Năng lượng màu vàng không chỗ nào không có mặt, như sương mù dày đặc, từ bốn phương tám hướng tụ tập về phía đỉnh núi, tất cả đều tiến nhập vào trong Phong thần đài, sau đó, Diệp Thiếu Dương cảm thấy những năng lượng này tất cả đều theo cánh tay chảy vào thân thể mình...

"Bạch Mi mất rồi." Tiểu Bạch cắn môi nói với Diệp Thiếu Dương,"Hắn và Phong ca cùng nhau giết Minh Hà Lão Tổ, hắn hy sinh rồi..."

Diệp Thiếu Dương gật đầu,"Ta mới vừa nhìn thấy hắn."

Tất cả mọi người đều rất khiếp sợ.

Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ tấm bia đá sau lưng,"Hồn phách của hắn và Tiểu Mã đều ở bên trong, ta mới vừa gặp được."

"Bọn họ thành thần rồi?" Tứ Bảo kinh ngạc hỏi.

Diệp Thiếu Dương không biết phải trả lời thế nào, hắn không biết như vậy có tính là thành thần hay không, bởi vì nguyên thần và hồn phách đều tách ra rồi.

"Phong ca cũng thiếu chút nữa hy sinh, hiện tại nguyên thần của hắn ở trong cơ thể ta, hắn không chết, nhưng mà cần phải mất thời gian rất lâu mới có thể phục hồi như cũ, hắn nhờ ta chuyển cáo ngươi, sau này toàn bộ nhờ vào ngươi."

"Tất cả mọi người đều nói như vậy." Diệp Thiếu Dương nhún vai, đối với thần tích phát sinh trên người mình tựa hồ không cảm thấy giật mình, bởi vì ngoại trừ thực lực, hắn còn hấp thu rất nhiều ý niệm còn sót lại của các chư thần từ trong tấm bia đá... Cũng không phải tin tức gì cụ thể, giống như là một lần khai ngộ, nếu như nhất định phải nói là lĩnh ngộ được cái gì, đó chính là một điểm: Vĩnh hằng.

Vĩnh hằng chung cực.

Điểm này vừa khớp trở thành bù khuyết cho lực thời không hắn nắm giữ, có lẽ nói là khâu cuối cùng hoàn thiện về mặt tri thức.

Hắn tìm được con đường chân chính để thành thần, nhưng không đi lên.

Thần, tuy rằng sống mãi bất diệt, cao cao tại thượng quan sát chúng sinh, tất cả thấy rõ những gì phát sinh trong tam giới, thậm chí nắm giữ tất cổ chí kim theo đuổi.

Thế nhưng... Đây chưa chắc là điều tốt nhất.

"Đưa Đạo Phong cho ta." Diệp Thiếu Dương tay không mở ra cái khe thời không, Tiểu Bạch ngây ra một lúc, hai tay che ngực nói rằng: "Ở chỗ ta cũng giống vậy mà."

"Như nhau cái con khỉ, đi vào rồi huynh ấy có thể đi ra, ở trong này thời gian đã ngừng lại."

Tiểu Bạch cau mày đi tới, mở miệng, một luồng khí trắng bay ra từ trong miệng nàng cô, tiến nhập thời không đường hầm.

"Trước tiên nghỉ ngơi cho khỏe."

Diệp Thiếu Dương đóng khe thời không lại.

"Ngươi sai rồi, từ khi mới bắt đầu đã sai rồi." Diệp Thiếu Dương đột nhiên cất cao giọng nói. Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết hắn đang nói chuyện với người nào. Chẳng lẽ là hấp thu linh khí quá mạnh mẽ, đầu óc bị chập mạch rồi?

Nương theo ánh mắt của Diệp Thiếu Dương, đoàn người quay đầu nhìn lại, một người đang chậm rãi lên núi.

Vô Cực Quỷ Vương!

Y đã đánh bại Địa Tạng Bồ Tát!

"Ngươi thấy ta tới?" Vô Cực Quỷ Vương mang trên mặt nụ cười thản nhiên, nhìn Diệp Thiếu Dương.

"Không, nhưng nếu bọn họ đều lên núi, chắc chắn ngươi cũng sẽ tới, ta biết Địa Tạng Bồ Tát không ngăn được ngươi."

Đã không còn Phong Đô đại đế, một mình Địa Tạng Bồ Tát có thể ngăn được y mới là lạ, nhưng mà Địa Tạng Bồ Tát đi đâu, hắn vẫn không biết.

"Ngươi nói ta sai rồi?"

Diệp Thiếu Dương gật đầu,"Ta lĩnh ngộ được tất cả, bình đẳng mà ngươi muốn vốn không tồn tại ở trong tam giới."

Lúc này Phong thần đài đột nhiên vỡ vụn, từ trong đó bay ra vô số tỉnh phách, cùng nhau bay về phía xa xa.
Bình Luận (0)
Comment