Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3585 - Chương 3592: Hạ Màn (2)

Chương 3592: Hạ Màn (2) Chương 3592: Hạ Màn (2)Chương 3592: Hạ Màn (2)

Thật sự đã đến lúc giải ngũ về vườn rồi.

"Ta sẽ dọn đến ở với Tiểu Ngư, cùng mấy ông bạn già chăm sóc con cháu, dưỡng lão." Lão Quách khắc xong bài vị, đặt lên trên bàn thờ, gọi mọi người cùng nhau tiến tới thắp hương, xong việc rồi hắn quét mắt nhìn lướt qua Biển Đầu luôn đi theo bên cạnh mình, nói với Chanh Tử: "Được rồi Chanh Tử, cô giúp ta một chuyện, dẫn Biển Đầu đến Âm ty, tùy tiện phân cho một vị trí, làm sai dịch bên cạnh cô cũng được, nói chung cho nó một xuất thân, cũng coi như giải quyết xong một mối tâm sự cho ta."

Biển Đầu lập tức lắc đầu, biểu thị vẫn muốn đi theo bên cạnh hắn.

"Ngu xuẩn, ta là một lão già, ai còn có thể mưu hại ta chứ, giữ ngươi ở bên cạnh làm cái gì! Ngươi đi âm ty đòi một xuất thân, ngày sau rỗi rãi đến thăm ta là được rồi."

Biển Đầu không dám phản bác, cúi đầu nghẹn ngào.

Chanh Tử nói: "Cái này dễ mà, hay là Tiểu Thanh Tiểu Bạch hai người cũng đi Âm ty đi, hôm nay phủ quân đại nhân đã thăng làm đại đế, ta đi xin ngài ấy mở lại Âm dương ty, mấy người các ngươi đều đi Âm dương ty khôi phục chức cũ, chúng ta khi nào rảnh rỗi sẽ dễ tụ tập hơn."

Tiểu Thanh Tiểu Bạch liếc nhìn nhau, gật đầu.

"Quân sư ngươi cũng tới nha, đảm đương ty chủ Âm dương ty."

Lâm Tam Sinh cười lạnh nhạt,"Ta muốn đi luân hồi."

"Mọi người không cần khuyên ta, từ sau khi Lâm Lâm mất đi, ta đã quyết định như vậy, ta ở lại chỉ vì muốn báo thù và cùng mọi người đánh xong trận cuối cùng này, hôm nay tâm nguyện đã xong, không còn gì lưu luyến, bây giờ ta sẽ đi luân hồi, không chừng tuổi tác cũng xêm xêm Bạch Mi và Tiểu Mã, tương lai còn có thể gặp lại... Không cần khuyên ta."

Nói đến mức này, mọi người tuy rằng trong lòng vô cùng luyến tiếc, cũng chỉ có thể tôn trọng quyết định của hắn.

Trầm tư một hồi lâu, Tứ Bảo thở dài nói: "Ta cũng giống như Lão Quách, ta phải về nhà ở bên cạnh bà xã, sau này Pháp Thuật Giới xảy ra bất cứ chuyện gì cũng đừng kêu ta nữa."

Nói xong vỗ vỗ vai Diệp Tiểu Mộc,"Sau này là thiên hạ của những người tuổi trẻ các ngươi."

Diệp Tiểu Mộc gật đầu, trong lòng cảm khái vô hạn.

Thiên kiếp tuy rằng kết thúc, nhưng nhân gian các loại tà ma ngoại công thành lui thân, là thời điểm lừa trẻ bọn họ gánh lấy trách nhiệm.

"Tróc Quỷ Liên Minh sẽ không tan rã, chúng ta chính là thành viên liên minh thế hệ mới!" Hắn hết sức kích động mà nói.

Tất cả mọi người lần lượt nói ra dự định sau này: Đàm Tiểu Tuệ phải đi về tiếp tục chấp chưởng gia tộc, tận sức khai phá và cải cách vu thuật, coi như là làm thêm chút chuyện cho thế hệ sau.

Chu Tĩnh Như và Tạ Vũ Tình, ai nấy đều trở về làm chuyện của mình tình, vừa... đợi Diệp Thiếu Dương trở về —— Diệp Thiếu Dương thật sự thuộc về thế giới này.

"Qua Qua, í, Qua Qua đâu?" Chanh Tử đứng lên tìm kiếm khắp nơi, lúc này mới phát hiện Qua Qua ngồi trên cánh cửa sổ phòng khách, hai tay cầm lấy song cửa sổ, nhìn ngoài cửa sổ đến đờ ra.

"Qua Qua, ngươi theo chúng ta đi Âm dương ty, thế nào?"

"Không, ta phải ở chỗ này chờ lão đại trở về."

Qua Qua thần sắc thương cảm, nhưng thần tình kiên định biểu hiện nội tâm nó tràn đầy hy vọng, nó quay đầu cười cười với mọi người,"Ta muốn ở nhà, miễn cho khi lão đại trở về không tìm được ai."

Một câu nói khiến đoàn người đều thương cảm.

Đột nhiên, Qua Qua nhảy dựng lên, tay chỉ một hướng khác trên bầu trời,"Mau nhìn đi, là lão đại bọn họ kìa!"

Đoàn người ùn ùn vây lại, nơi ban công tòa nhà cao tầng đối diện, có ba bóng người đáng đứng, chính là Diệp Thiếu Dương, Tiểu Cửu và Đạo Phong.

Diệp Thiếu Dương mặt mang theo nụ cười, cố sức phất tay với bọn họ.

Bọn họ còn chưa đi!

Là tới nói lời từ biệt sao?

"Gặp lại sau nha các huynh đệ, ta sẽ rất nhớ mọi người!" Diệp Thiếu Dương đứng ở bên trên nhất, hai tay đặt ở bên mép, lớn tiếng hô to, kết quả không để ý thiếu chút nữa ngã xuống, được Tiểu Cửu kéo lại.

Hắn vẫn là Diệp Thiếu Dương hấp tấp và ngốc tổ kia, hắn không thành thần!

"Haha..."

Bên này mọi người cười ra nước mắt.

Bọn họ toàn bộ chen lên trên ban công, cố sức vẫy chào ba người.

"Phong ca, muội yêu huynh!" Tiểu Bạch hô lên tiếng lòng của mình. Đạo Phong chắp hai tay sau lưng, vẫn là một bộ dạng lạnh lùng, làm bộ không nghe thấy.

Mỗi người đều gào to những lời bản thân muốn nói nhất nhưng trước đây ngại ngùng không nói ra, Diệp Thiếu Dương đón nhận tất cả, sau cùng hắn mở ra cái khe thời không, chui vào.

Sẽ không còn được gặp lại nữa.

Diệp Thiếu Dương dùng sức lau đôi mắt đã ướt át.

Tiểu Cửu tiến lên ôm đầu của hắn, vỗ lưng hắn an ủi. Trong lòng cô thật sự cũng không dễ chịu chút nào.

"Không sao." Diệp Thiếu Dương cười cười với cô, sau đó đi tới đối mặt một cô nương đang đi tới.

Vô Cực Quỷ Vương?

Không, là Nhuế Lãnh Ngọc.

"Không phải đã nói là không cần nói từ biệt sao, sao còn muốn đi?" Nhuế Lãnh Ngọc thờ ơ hỏi.

"Thực sự không nhịn được." Diệp Thiếu Dương nhún vai,"Còn em, sao em không đi tạm biệt mọi người?"

"Em sợ bọn họ xem em là Quỷ Vương."

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ thấy cũng đúng, dù sao mình cũng chỉ muốn từ xa xa từ giả mọi người, không có cách nào giải thích tỉ mỉ với bọn họ nguyên do Lãnh Ngọc trở về, trên thực tế, đến bản thân hắn bây giờ còn có cảm giác như rơi vào mộng ——

Trong lần giao phong sau cùng, hắn đánh bại Vô Cực Quỷ Vương. Tuy rằng Âm dương bổn nguyên lực là vô địch, nhưng cũng không phải là một người hắn đang chiến đấu, chư thần lực chính là năng lượng của không biết bao nhiêu vị cường giả từ thượng cổ đến nay lưu lại, một lần là xong, trong thiên hạ không ai có thể ngăn cản, cho dù là Vô Cực Quỷ Vương hack game cũng không phải là đối thủ.

Đánh một trận định thắng bại.

Lúc sau, Diệp Thiếu Dương đặt Thất Tinh Long Tuyền Kiếm ngang bả vai y, để cho y thả ra nguyên thần Nhuế Lãnh Ngọc.

"Cưỡng bức hay là dụ dỗ, chưa từng có bất cứ tác dụng gì đối với ta, điều này ngươi cũng biết mà." Vô Cực Quỷ Vương bình tĩnh nói.

"Con người ngươi thực sự rất bình tĩnh." Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm y một lát rồi nói.

"Noi muốn nói †a thất bai rồi hẳn là nhải đấm nawc aiâm chân. lớn tiếng rống giận?"

"Chí ít không nên bình tĩnh như vậy chứ? Ngươi đã nhào nặn vài thập niên, còn kém một bước thôi... Ừ, nếu như là ta, khẳng định không thể bình tĩnh được như ngươi."

"Ha ha..."

Vô Cực Quỷ Vương cười lên."Ta sống mấy nghìn năm, cũng đâu cần quan tâm chờ thêm vài năm nữa, tóm lại ta là bất tử, tối đa là ngươi phong ấn ta lại, mà ngươi cũng biết, trên đời này không có phong ấn nào trọn đời không thể mở ra."

Diệp Thiếu Dương còn muốn nói điều gì, nghĩ lại như vậy không quá an toàn, mạnh dạn dùng lực gian không lôi y vào trong hư không vĩnh hằng, sau đó mang theo Tiểu Cửu đi vào chung.

"Ngươi đã lĩnh ngộ thời không lực?" Đối với hư không vĩnh hằng này, Vô Cực Quỷ Vương đã quá quen thuộc, cho nên lập tức hơi giật mình.

Thấy Diệp Thiếu Dương gật đầu, Vô Cực Quỷ Vương cảm khái nói rằng: "Như vậy, cho dù ngươi không cần chư thần lực, cũng có thể cùng ta đánh một trận."

"Nhưng ta không thua được, thua rồi, tam giới sẽ không còn."

Diệp Thiếu Dương buông tay,'Việc đã đến nước này, còn có gì để nói sao?"

Vô Cực Quỷ Vương nhìn chằm chằm hắn, bộ dáng kia, hình như lần đầu tiên nhìn thấy hắn như vậy.

"Làm sao vậy?" Diệp Thiếu Dương sờ sờ cằm.

"Ta có thể chấp nhận thất bại, chỉ là... Ta thật sự không nghĩ tới sau cùng người đánh bại ta sẽ là ngươi."

Ta cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy... Diệp Thiếu Dương nói thầm trong nội tâm.
Bình Luận (0)
Comment