Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3586 - Chương 3593: Hạ Màn (3)

Chương 3593: Hạ Màn (3) Chương 3593: Hạ Màn (3)Chương 3593: Hạ Màn (3)

Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng,"Không nói nhảm nữa, ngươi mau thả nguyên thần Nhuế Lãnh Ngọc ra."

"Điều kiện?"

"Ta sẽ trục xuất ngươi đến một thích hợp thế giới, tỷ như... Thời kỳ viễn cổ, đến nhân loại cũng không có, ngươi muốn giết người cũng không giết được, ngươi có vô hạn thời gian có thể đếo gọt bộ phương án cải cách kia, nếu như ngươi chờ nổi... Có lẽ là mấy vạn năm sau sẽ có nhân loại, đến lúc đó ngươi có thể thành lập cho bọn hắn xã hội mà ngươi muốn."

Vô Cực Quỷ Vương giật mình nhìn hắn.

"Vậy ngươi cần gì phải phản đối ta?"

"Hai chuyện này không giống nhau, quy tắc của thế giới này đã rất thành thục, ngươi muốn cải cách, sẽ tạo thành hỗn loạn to lớn ở tam giới, sẽ có rất nhiều người vì điều này mà chết, tam giới sẽ vì vậy mà bị phá vỡ, quỷ mới biết sẽ biến thành bộ dáng gì? Nhưng ngươi quay về viễn cổ thì không giống vậy, nơi đó quy tắc tam giới còn chưa thành hình, ngươi cứ tiến hành trình tự, cũng sẽ không tạo thành hy sinh đổ máu, nếu như quy tắc ngươi định ra có vấn đề, cũng có thời gian từ từ chỉnh sửa, nói chung, đây là lựa chọn tốt nhất cho ngươi rồi."

Diệp Thiếu Dương trịnh trọng gật đầu với y,"Ngươi cũng không cần vọng tưởng theo thời gian âm thầm khôi phục thực lực, ở chỗ này ngươi vĩnh viễn không ra ngoài được, hơn nữa... Ta có thể đánh bại ngươi một lần, sẽ có thể đánh bại ngươi lần thứ hai."

Vô Cực Quỷ Vương trầm ngâm, lập tức thở dài,"Điều này hình như cũng không tệ."

"Đã rất tốt rất tốt rồi, ta biết ngươi không nản lòng thoái chí, nếu không đã không bình tĩnh nói với ta nhiều như vậy, ngươi cứ nói đi?"

"Nếu như ta không đồng ý thì sao?"

"Vậy thì ta sẽ phong ấn ngươi lại." Diệp Thiếu Dương lấy ra một lá bùa trống,"Sau đó để linh phù ở nơi này, ta bảo đảm địa phương quỷ quái này trong một vạn năm cũng sẽ không có ai tới."

Vô Cực Quỷ Vương không suy tư quá lâu, nhẹ nhàng đi qua một bên, bóng người một phân thành hai, hai người giống nhau như đúc. Người đứng ở chỗ cũ kia đột nhiên té trên mặt đất.

"Lãnh Ngọc!" Diệp Thiếu Dương nhào tới.

"^A †a mới vừa bỉ †a nhona ấn thần thứ mêt hồi sẽ tỉnh lai" "Được!"

Diệp Thiếu Dương tìm một trục thời gian, lựa chọn một thời gian thích hợp, mở khe thời không, dùng tay làm dấu mời đối với Vô Cực Quỷ Vương.

"Thời đại này có loài người, nhưng mà dân trí chưa được khai sáng, gần như là thời kì bộ lạc, thế nào, như vậy đã đủ thành ý với ngươi chưa?"

"Thật không nghĩ tới... sẽ là kết quả như vậy." Vô Cực Quỷ Vương cảm khái.

"Ta cũng không nghĩ tới, nhưng mà, coi như mọi người đều vui mừng không phải sao?"

Vô Cực Quỷ Vương chui vào trước, tựa hồ nghĩ đến cái gì, hỏi Diệp Thiếu Dương: "Ngươi đã có được pháp lực vô thượng, ngươi có tính toán gì không?"

"Ta? Không biết, vẫn chưa nghĩ ra."

"Ngươi có nghĩ tới sẽ giống như ta, thay đổi thế giới này?"

Diệp Thiếu Dương cười to,"Ta cũng không trẻ trâu như thế đâu, ta chỉ là một phó thường dân... người thường mà thôi."

"Ngươi tự vấn lòng, ngươi còn là một người thường sao?"

Vô Cực Quỷ Vương lại lộ ra nụ cười thần bí độc quyền của hắn,"Dục vọng của con người là không đáy, hơn nữa nó sẽ tăng trưởng theo thực lực đề thăng, khi một người đói khổ lạnh lẽo, điều duy nhất nghĩ tới chính là ăn một bữa cơm no, đợi đến khi thực sự ăn no, hắn lại muốn có một căn phòng để ở, có phòng ở rồi sẽ nhớ thương nữ nhân, cho hắn hết rồi, hắn lại bắt đầu suy tư làm sao thăng chức cho nhanh... Đời người không qua được điều này. Hôm nay ngươi vô địch tam giới... Dã tâm của ngươi, sớm muộn gì sẽ bành trướng, ngươi, sẽ trở thành ta kế tiếp."

Nói xong, y cũng không nhìn phản ứng của Diệp Thiếu Dương, trực tiếp chui vào cái khe thời không.

Diệp Thiếu Dương ngẩn người một hồi, nghe Nhuế Lãnh Ngọc tỉnh lại phát ra tiếng ưm, vội vàng đi qua...

Ánh sáng, xuyên qua hắc ám, giúp Diệp Thiếu Dương về tới hiện thực.

Một giấc mộng thật dài...

Diệp Thiếu Dương ngồi dậy khỏi giường, kinh ngạc phát hiện một chân của mình đang bó thạch cao, dùng băng vải treo lên không trung.

Đây là... phòng bệnh của bệnh viện?

Bản thân mình bị gì thế này? Tại sao phải tới nơi đây? nhớ lại rất nhiều chuyện, cầm điện thoại di động ở đầu giường lên, ngày 17 tháng 7... Trời ạ, mình đã... ngủ nửa tháng?

Lãnh Ngọc, Lãnh Ngọc đâu?

Hắn kêu to tên của Lãnh Ngọc. ........

"Em thực sự đã quyết định rồi sao?" Diệp Thiếu Dương nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, thì thầm.

"Đây là lựa chọn của em, cũng là cách giải quyết tối ưu nhất. Thôi nào, như vậy rất tốt."

"Em... có sợ không?"

"Sợ." Nhuế Lãnh Ngọc nhẹ nhàng cười với hắn,"Nhưng sợ hãi sẽ cho người ta dũng cảm, cũng chỉ có sợ hãi mới có thể làm cho người dũng cảm."

Diệp Thiếu Dương đi tới ôm lấy cô, nước mắt theo hai má lăn dài.

Một lúc lâu sau, Nhuế Lãnh Ngọc đẩy hắn ra, đi tới đường hầm thời không đối diện.

Diệp Thiếu Dương cúi đầu, không dám nhìn cảnh tượng tàn nhẫn này.

"Này, Thiếu Dương!"

Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên quay đầu lại kêu tên hắn.

Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên ngẩng đầu, hầu như muốn tiến lên ôm lấy cô, nói cho cô biết bản thân đã đổi ý rồi. Nhưng Nhuế Lãnh Ngọc chỉ là vẫy vẫy tay với hắn.

"Phải hạnh phúc đó!"

Cô chui vào cái khe thời không.

Diệp Thiếu Dương nhìn một đạo quang chậm rãi biến mất, cảm giác lòng của mình cũng trống rỗng theo. ...

Cửa bị đẩy ra, Lãnh Ngọc mặc áo khoác ca rô màu vàng nhạt từ ngoài cửa tiến vào, trong tay cầm theo một cái rương cỡ nhỏ, ngọt ngào cười với hắn.

"Vừa lúc người của tiệm ảnh đưa đồ tới, em xuống dưới lấy." Nhuế Lãnh Ngọc vỗ vỗ cái rương trong lòng."Không nghĩ tới anh vừa tỉnh lại... Anh cảm thấy thế nào?"

"Anh... Hình như không bị sao hết."

"Bác sỹ cũng nói như vậy, nói mấy ngày thôi anh sẽ tỉnh lại, đúng thật." Nhuế Lãnh Ngọc rất hưng phấn mà đi tới bên cạnh hắn, mở rương ra, bên trong hóa ra là một quyển album ảnh. Diệp Thiếu Dương thấy ngoài bìa chính là hai người bọn họ, bản thân mình mặc một bộ thủy nguyệt đạo bào, Nhuế Lãnh Ngọc mặc một bộ hán phục màu tím. Hai người nghiêng người ngồi ở trên ghế sa lon, cười tươi như hoa.

"Đây là... Cái gì vậy?"

Nhuế Lãnh Ngọc giật mình nhìn hắn,Ảnh cưới của chúng ta, này, không phải là anh hôn mê quá lâu nên đầu óc lú lẫn rồi đó chứ?"

Ký ức bắt đầu hiện lên, Diệp Thiếu Dương nhớ lại một chuyện:

Bọn họ sắp kết hôn rồi!

Nhưng ngay sau ngày chụp ảnh cưới, Lão Quách chết tiệt tới tìm hắn, nói ở vùng ngoại thành Thạch Thành có một nơi trước đây là đại công sự, dưới đất xuất hiện phệ hồn ma, mời hắn cùng đi diệt trừ.

Phệ hồn ma không có gì đáng sợ, đối với bản thân là cảnh giới địa tiên mà nói, vốn dễ như ăn bánh, hắn đi liền không chút suy nghĩ, kết quả quá trình chiến đấu thật ra không có gì, phệ hồn ma bị giết chết, mà vào lúc trở về, không may gặp phải hòn đá phía trên công sự sụp đổ, bản thân nghiêng người bị đập một cái, nhất là chân. Sau đó thì ngất di...

Diệp Thiếu Dương thở ra một hơi dài,"Hóa ra thực sự là nằm mơ, may là..."

"Nằm mơ gì?"

"Anh hôn mê mấy ngày, đã mơ một giấc mộng rất dài, trong mộng... thực sự là một lời khó nói hết."

"Khi nào rảnh lại nói tiếp về chuyện nằm mơ, mau đến xem ảnh chụp."

Nhuế Lãnh Ngọc nôn nóng mở album ra, lôi kéo Diệp Thiếu Dương cùng nhau thưởng thức.

Trong ảnh chụp, hai người nép sát vào nhau, cười thật ngọt ngào.
Bình Luận (0)
Comment